Chương 397:
Buổi sáng, mặt trời nhô cao trên không trung.
‘Vừa phải, không gay gắt không nóng này.
“Ông Điên, cháu muốn cưỡi ngựa gỗ nhỏ!”
Giọng nói trong veo của Minh Trúc vang vọng trong núi.
“Được”
Chú Điên chống giá gỗ bên người Minh Trúc, ôm cô bé lên ngựa gỗ, nhẹ nhàng lắc lư.
Tô Thanh Trúc vừa tr lại, tay còn bê một chậu rau.
Mấy người Vũ Hoàng Minh đã rời đi được hai ngày, vẫn chưa trờ về.
“Chú Điên, chú đừng chiều Minh Trúc thế, chú dạy cho con bé ít chữ đi”
Tô Thanh Trúc nhìn Minh Trúc ngồi xuống con ngựa gỗ nhỏ, không nhịn được lắc đầu, cười nói.
Con bé này gần đây rất nghịch ngợm.
Chỉ cần là món đồ chơi con bé nói, chú Điên nhất định sẽ làm.
Dù phần lớn đều là đồ chơi bằng gỗ, nhưng cũng không khác bao nhiêu so với đồ trong thành phố.
“Con nít mà, ham chơi là tự nhiên, một thời gian nữa chú sẽ dạy con bé đọc viết sau.
Chú Điên cười một tiếng với Tô Thanh Trúc, khoát tay một cái.
Tô Thanh Trúc không còn cách nào khác, đành phải vào bếp nấu ăn.
Khi Tô Thanh Trúc bước vào phòng bếp, chú Điên mới dừng giá gỗ bên Minh Trúc.
“Minh Trúc, ông nội hỏi cháu, cháu có muốn đi cùng ông đến một nơi rất đẹp không?”
“Chỗ đó có rất nhiều đồ chơi, chơi rất vui vẻ cháu có muốn đi không?”
Chú Điên mìm cười nhìn Minh Trúc.
Minh Trúc ngừng lắc ngựa gỗ, nhìn sang ông.
với đôi mắt to sáng ngời.
“Thật không ạ? Ông Điên không lừa cháu chứ?”
Chú Điên cười lớn: “Dĩ nhiên, sao ông lại lừa cháu chứ. Hơn nữa, mẹ cháu cũng đi đấy”
“Thật không? Vậy thì tốt quá.”
Minh Trúc vui vẻ vỗ tay.
Chú Điên cười một tiếng, không lên tiếng.
Quay đầu nhìn về phía nam, ánh mắt có chút phức tạp.
Nhiều năm như vậy, ấy hẳn đã trường thành rồi.
Có một số việc, đã đến lúc phải gánh vác.
“Cậu chủ à cậu chủ, cậu cứ từ từ xem vật còn lưu lại, thời gian của tôi đã không còn nữa, nên tôi đưa cô Thanh Trúc và Minh Trúc vẻ trước.” Chú Điên lầm bầm trong miệng.
“Chú Điên, hai người nói gì mà vui về vậy?”
Tô Thanh Trúc bê hai đĩa thức ăn từ phòng bếp ra.
Tờ mò nhìn Minh Trúc đang rất hào hứng với chú Điện “Chút chuyện vui thôi”“
“Ăn cơm, ăn cơm thôi.
Chú Điên không nhiều lời, vội vã giục Tô Thanh Trúc mau ăn cơm.
Tô Thanh Trúc cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, ngồi lên ghế đề ăn cơm.
Chỉ là vừa mới ăn được nửa thời gian, một đám người đi lên từ dưới núi thu hút sự chú ý của cô.
“Chú Điên, đó là ai vậy?”
Tô Thanh Trúc biến sắc, chỉ những người đi từ xa tới.
Những người đó mặc áo khoác ngoài màu đen, trùm đầu, không rõ diện mạo.
Nhưng chì nhìn đến bộ trang phục này, chắc chắn không phải người tốt đẹp gì.
Chú Điên quay đầu nhìn lại, thật dài một hơi.
“Đến rồi sao?”
“Chờ đợi ba mươi năm, cuối cùng mấy người cũng tới”’ Những lời này không che giấu chút nào, đề Tô Thanh Trúc nghe được.
Người sau nhìn về chú Điên với vẻ mặt không tường tượng được, vội vàng đứng lên.
“Chú Điên, ý chú là gì?”
Nhìn nét mặt kinh hoàng của Tô Thanh Trúc, chú Điên cười một tiếng.
“Cô Trúc, tôi biết cô không biết thân phận thật sự của cậu chủ Hoàng Minh, cô sẽ sớm biết thôi, nhưng mà… đây là trận chiến nhắm tới kinh nghiệm của cậu chủ Hoàng Minh, mong cô hiều cho”