Chương 567: Cậu chủ thật là biến thái
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.
Trời xuân tháng ba, ánh nắng không mạnh lắm, nhưng so với mùa đông mà nói, vẫn là ấm áp hơn rất nhiều “Không … không tới nữa”“
Trong sân, Vũ Hoàng Minh liên tục xua tay, tö ý mình không tiếp tục nữa.
Đấu với Vũ Cuồng thật là quá đau khổ rồi.
Cũng không biết ông ấy dùng thủ đoạn gì, mỗi lần tới gần ông ấy, ông ấy chì cần cất lên một tiếng, thứ sóng âm mãnh liệt ấy sẽ trực tiếp.
xông vào trong não anh Giống như không thể dừng lại, cho dù là bịt kín lỗ tai, loại sóng âm này vẫn sẽ truyền vào tận trong não.
Hơn nữa, còn không ngừng khuấy động não bộ, ành hưỡng đến thần trí của anh.
Nếu không phải ý chí anh kiên định, anh đã ngất đi từ lâu rồi.
Từ đầu đến cuối, ngoại trừ lần đầu tiên chạm được tới Vũ Cuồng, trong mười hiệp tiếp theo, anh thậm chí còn không chạm tới góc quần áo.
của Vũ Cuồng.
Anh khó chịu, Vũ Cuồng càng khó chịu hơn.
Một vệt máu tưới trào ra từ khóe miệng, đầu óc cả người đều choáng váng.
Nếu không phải đề Vũ Hoàng Minh mờ mang tẩm mắt về cuốn kỹ năng bí mật thứ hai trong dòng tộc, có đánh chết ông cũng sẽ không dùng đến nó.
Mỗi lần sử dụng loại kỹ năng bí mật này đều tiêu hao một lượng nguyên khí rất lớn, vả lại, chỉ cần bất cần một chút là còn có thể tổn hại đến tỉnh thần của chính mình.
Giới hạn của ông cũng chỉ là sử dụng dưới 10 lần mà thôi.
Một khi sử dụng hết, ông sẽ trực tiếp hôn ‘Vốn dĩ tường rằng, tỉnh thần Vũ Hoàng Minh sẽ không mạnh lắm, ít nhất là không chênh lệch nhiều so với những cao thủ ám kình bình thường.
Ai biết được, sức mạnh tỉnh thần của Vũ Hoàng Minh mạnh hơn ít nhất hai hoặc ba lần so.
với các cao thủ ám kình bình thường.
Nhóc này được lắm, một hơi chiến với ông cả mười hiệp luôn.
Lần này thì hay rồi, hai bên thương bại, chà ai đạt được lợi ích gì “Cậu chủ, tôi phục rồi, tôi thật sự phục rồi “Cậu lần sau nhất định đừng tìm tôi luyện tay nữa, tôi sợ cậu rồi”
Vũ Cuồng thực sự kinh sợ rồi, Vũ Hoàng Minh thật là còn biển thái hơn cà biến thái.
Thiên phú hơn người khác thì cũng thôi đi, thực lực mạnh như vậy thì cũng có thể hiều, nhưng đến cả sức mạnh tinh thần của anh lại cũng mạnh như vậy, điều này thực không thể giải thích nổi.
“Yên tâm, sau này tôi cũng không muốn luyện tập với ông nữa, đầu tôi đau quá, tôi vào nằm nghỉ một lúc trước đây.”
Vũ Hoàng Minh lắc người và bước vào phòng, dù rất muốn ngủ nhưng anh lại không tài nào vào giấc nồi.
Cà cái đầu đến giờ vẫn còn “ù ù”” không hề có dấu hiệu giảm đi.
Vũ Cuồng nhìn Vũ Hoàng Minh bước vào phòng, ông ấy cũng không ở lại đó nữa, cũng quay về phòng nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi lần này, đến tận ba bốn giờ chiều.
‘Vũ Hoàng Minh khó khăn lắm mới dậy được, anh xoa xoa cái đầu vẫn còn chút đau nhức: “Hừm, cái phương pháp này quả thực là quá đáng!”
Sau khi rồi khỏi phòng, Vũ Cuồng vừa hay từ phòng bên cạnh bước ra, nhìn thấy anh liền lớn tiếng gọi: “Cậu chủ.”
“Vũ Cuồng, kỹ năng bí mật mà ông sử dụng ấy, tên là gì?”
“Tôi càm thấy, nó mạnh hơn cả kỹ năng bí mật cuồng huyết nữa”
Không nói cái khác, chỉ nói riêng phương pháp mà Vũ Cuồng sử dụng vừa rồi, các cao thủ cùng cấp có thề nói rằng lấy một người đề diệt một người.
Loại hình tấn công âm thanh này thực sự không cần quá mạnh.
Vũ Hoàng Minh có chút buồn bực, tại sao người ba của anh lại không truyền cho anh kỹ năng bí mật này, thay vào đó lại truyền cho anh.
kỹ năng bí mật cuồng huyết?
“Kỹ năng bí mật kinh hồn.
“Kỹ năng bí mật này là kỹ năng bí mật thứ hai trong dòng tộc, nhưng mà tuy rằng loại kỹ năng bí mật này được người trong dòng tộc tập luyện rất nhiều, nhưng mà phần lớn đều dừng lại ð tầng thấp nhất của giai đoạn thứ nhất.”
“Tôi đã tập luyện đến tầng thứ hai, nếu không thì tôi không thề là đối thủ của cậu chủ được.”
Vũ Cuồng rất bất lực, nếu bản thân chì mới tập luyện đến giai đoạn thứ nhất, nhất định sẽ bị ‘Vũ Hoàng Minh đánh bay.
Giai đoạn thứ hai không hề giống với giai đoạn thứ nhất, khoảng cách giữa hai giai đoạn này vô cùng lớn.
Chủ yếu là ông ấy thực sự không hiều tại sao sức mạnh tỉnh thần của Vũ Hoàng Minh lại có thể mạnh đến vậy.
Ông đã gặp qua không ít những cao thủ cùng đẳng cấp, không một ai có thể đỡ mười đòn tấn công tỉnh thần của ông mà không bị đánh bại, Vũ Hoàng Minh có thể nói là người đầu tiên.
“Là như vậy sao?”