Chương 434: Thấy anh không trà lời, người phụ nữ hơi nhíu mày.
“Không có nhà? Cũng không sao, tôi có là được.”
“Nhà không có rồi, thì phải có xe chứ?”
Người phụ nữ lại hỏi anh một câu.
Lúc đầu Vũ Hoàng Minh muốn trực tiếp nói rằng cô đã nhận nhầm người, nhưng nhìn thấy.
dáng về của cô gái như thế này, anh đã rút lại ý định ban đầu của mình.
“Nhà thì tôi không có. Còn xe thì có vài chiếc.”
“Chỉ là đó không phải là loại xe bình thường.”
Người phụ nữ nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc.
Người phụ nữ quan sát anh từ trên xuống dưới, rồi chế nhạo: “Anh có thể có loại xe gì?
Đừng nói là xe ở chợ đồ cũ đó nhé.”
“Cũng không khác gì mấy, có một số bộ phận là mới thôi, còn lại thì là xe tăng này, máy bay trực thăng này, chắc cũng sương sướng một nghìn tám trăm chiếc chứ nhiêu đâu.”
Vũ Hoàng Minh châm cho mình một điếu thuốc rồi đem bao thuốc lá để trên bàn.
Người phụ nữ theo bản năng mà nhìn qua, sau đó che miệng cưỡi to.
“Một tên hút một bao thuốc 6 nghìn, còn có xe tăng, máy bay trực thăng ư. Sao anh không nói anh là vua luôn đi chứ?”
Vũ Hoàng Minh hơi sừng sốt khi nghe thấy.
điều này.
“Cô khoan hãy nói đã, đúng là trước kia tôi từng làm vua, nhưng hiện tại thì không phải nữa”
Người phụ nữ dường như không thể chịu nồi sự “đùa giỡn” của anh như vậy, cười thành tiếng.
“Được rồi được rồi, không nhà không xe thì cũng không sao. Nhưng cũng có ít tiền gửi ngân hàng chứ, phải không?”
“Đừng nói anh đã ngoài 30 tuổi mà một nghìn anh cũng không có đấy nhé.”
Người phụ nữ nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh.
“Vậy cô nghĩ tôi có bao nhiêu tiền gửi trong ngân hàng?”
Nói đến đây, Vũ Hoàng Minh đã thật sự cảm thấy hứng thú.
Người phụ nữ này có vẻ khá thú vị.
Không nhà, không xe mà cũng chịu được.
“Vài trăm triệu nên có chứ?”
Người phụ nữ thăm dò hòi.
‘Vũ Hoàng Minh lắc đầu.
Người phụ nữ hơi nhíu mày: “Chắc phải mấy.
chục triệu mới đúng nhĩ?”
‘Vũ Hoàng Minh lại lắc đầu.
‘Vè mặt của người phụ nữ hoàn toàn trờ nên khó coi, không nhịn được mà cười nhạo thành tiếng.
“Một tên đàn ông ngoài 30 tuổi không có mấy chục triệu để gửi ngân hàng. Vậy dựa vào.
cái gì tôi phải lấy anh chứ!”
Nói xong, người phụ nữ đứng dậy rời đi.
Nhưng, Vũ Hoàng Minh lại mỡ miệng nói: “Số tiền gửi ngân hàng của tôi cũng nhiều gần bằng số điện thoại di động của cô thì phải. Tôi cũng không có tính cụ thể là bao nhiêu”
Người phụ nữ dừng lại, hơi không tin mà nhìn anh.
Dưỡng như người đàn ông này chưa bao giờ nói chuyện đáng tin cậy vậy.
“Anh đang nói giỡn với tôi đấy à?”
“Toàn bộ bến đò Nam Dương, ai mà có nhiều tiền như vậy chứ?”
“Anh cho rằng ngân hàng là nhà anh mỡ ra sao?”
Vũ Hoàng Minh nhấp một ngụm cà phê: “Gần như vậy.”
Người phụ nữ oán hận trừng mắt nhìn anh: “Buồn cười!” Sau đó quay người rời khỏi quán cà phê.
Nhìn thấy người phụ nữ rời đi, Vũ Hoàng Minh cho là mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc.
Nhưng sau đó một người đàn ông khác đi vào đã hấp dẫn sự chú ý của anh.
Người đàn ông mặc một bộ vest chỉnh tề, trong tay còn cầm một bó hoa.
Ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, dưỡng như anh ta đang tìm kiếm ai đó.
Chì là ánh mắt của Vũ Hoàng Minh lộ ra vè khiếp sợ.
Anh lấy điện thoại ra, nhìn vào màn hình rồi nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông.
Nếu không được tận mắt chứng kiến, anh còn tường rằng đó là bản sao của mình!
“Không thể nào, sao lại có người giống mình đến tám phần như vậy!”
‘Vũ Hoàng Minh cười khổ trong lòng.
Khó tránh người phụ nữ vừa rồi coi mình là đối tượng hẹn hò, thì ra là vì dáng dấp của mình giống với anh ta.
Rõ ràng, dưỡng như người đàn ông vừa bước vào cửa đã nhận ra Vũ Hoàng Minh.
Hai người đều ngây người mà nhìn nhau.
Người đàn ông đi đến trước mặt Vũ Hoàng Minh, đầu tiên là hơi sửng sốt, rồi sau đó chỉ chỉ vào mình, sau đó lại chỉ chỉ vào Vũ Hoàng Minh.
“Người anh em, anh cũng tên là Trần Thụy.
sao?”
Vũ Hoàng Minh cười lắc đầu một cái: “Không, tôi họ Vũ. Tôi cũng rất ngạc nhiên. Tôi không ngờ rằng trên đời tôi và anh lại có những người dáng dấp giống nhau vậy.”
Trần Thụy cũng cười một tiếng: “Đúng vậy, suýt chút nữa tôi đã nghĩ mình nhìn nhầm rồi.”
“Đúng rồi người anh em có phải vừa rồi có một người phụ nữ… đến gặp anh để coi mắt không?”