“Em phải chăm sóc cho bản thân đấy!
Tân Nguyệt Nhi nghe xong thì rất hoang mang.
“Anh Giang, anh đi đâu vậy? Có nguy hiểm không?” Vũ Hoàng Minh nhìn vẻ mặt lo lắng của cô ấy và mỉm cười.
“Không sao, lần này anh sẽ đến một nơi rất an toàn, không hề có nguy hiểm gì cả, em đừng lo lắng quá nhưng anh không biết sẽ đi trong bao lâu nên anh đến tạm biệt em trước” Khi cô ấy nghe thấy hai chữ “tạm biệt thì sắc mặt Tần Nguyệt Nhi đột nhiên trở nên rất ảm đạm.
Cô ấy cứ nghĩ rằng Vũ Hoàng Minh lần này đến là đề thăm cô ấy.
Nhưng không ngờ.
Lần này anh lại đến để chào tạm biệt cô ấy.
Hơn nữa lần này anh còn không biết sẽ mất bao lâu mới quay về được.
"Anh Giang, em! "
Cô ấy không biết làm thế nào để mở lời giữ Vũ Hoàng Minh ở lại.
Tuy nhiên trong thâm tâm cô rất muốn Vũ Hoàng Minh có thể ở bên cạnh mình nhiều hơn nữa.
“Con bé ngốc nghếch này, chỉ cần có thời gian anh nhất định sẽ quay về thăm em mà”
“Đừng lo lắng, anh hứa anh sẽ đến gặp em ngay khi có thời gian.
” Vũ Hoàng Minh mỉm cười và nhẹ nhàng vuốt mũi cô ấy.
Những động tác quen thuộc, quá đỗi là quen thuộc và nhẹ nhàng.
Tần Nguyệt Nhi cũng gật gật đầu, tuy rằng trong lòng cô không nỡ nhưng cô ấy vẫn biết điều gì mới là việc quan trọng hơn.
“Anh Giang, sau này nếu có thời gian anh nhớ tới thăm em, số điện thoại di động của em sẽ không bao giờ thay đổi đầu”
Tần Nguyệt Nhi lau nước mắt đi và cổ nở nụ cười.
“Nhất định rồi”
Trong lúc nói chuyện, Vũ Hoàng Minh lấy trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng.
“Cầm lấy này, đây là tiền tiêu vặt anh trai đưa cho em, muốn mua gì thì cứ mua, con gái thì phải biết chăm sóc cho bản thân, đừng ham đổ rẻ có biết không?" Tần Nguyệt Nhi không từ chối mà chỉ cầm chặt cái thẻ ngân hàng và nặng nề gật đầu một cái.
“Em biết rồi.
”
Thấy vậy, Vũ Hoàng Minh sờ sờ cái đầu nhỏ của cô và nói: “Được rồi, hãy trở về lớp đi, anh không quấy rầy em nữa.
”
Tần Nguyệt Nhi có chút không nỡ, cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên và hôn lên mặt Vũ Hoàng Minh, sau đó chạy ngay về phòng học.
Vũ Hoàng Minh sững sờ, sờ sờ vào chỗ Tần Nguyệt hôn trên mặt, sau đó mới bất lực lắc đầu: “Cô bé này”
Vũ Cuồng im lặng đứng bên cạnh anh, nhưng anh cũng không phải là đồ ngốc.
Ông ta có thể cảm thấy cô gái tên Tần Nguyệt Nhi này có tình cảm rất sâu sắc với Vũ Hoàng Minh.
Sâu hơn rất nhiều so với cái cô Hồ Yên kia.
Tuy nhiên Vũ Hoàng Minh lại chỉ coi cô như một đứa em gái.
“Đi thôi, kế tiếp chúng ta đi gặp ông nội rồi về nhà!”
Vũ Hoàng Minh hít thở sâu.
Ông Minh từng cứu mạng anh, dù thế nào cũng phải báo đáp ân tình này.
Sau khi rời khỏi trường đại học, hai người đã trực tiếp lái xe đi trên đường cao tốc.
Vài giờ sau, anh cuối cùng đã trở lại nơi mà anh ta từng sống với Nguyệt Nhi và ông Minh.
Nữ thần ngây thơ thuần khiết của họ lại khóc lóc thảm thiết trong vòng tay của một người đàn ông.
Bộ dạng này của cô thật khiến người ta đau lòng mà.
Tuy nhiên họ vẫn có thể hiểu được.
Bởi vì đây là anh trai của Tân Nguyệt Nhi.
Hai anh em ôm nhau cũng là chuyện bình thường thôi.
Khóc một hồi lâu thì Tân Nguyệt Nhi mới bình tĩnh lại.
Khi hai người ra khỏi lớp học, đôi mắt Tần Nguyệt Nhi vẫn còn đỏ hoe.
“Nguyệt Nhi, lần này anh tới gặp em là có việc muốn nói với em” “Có thể anh phải rời khỏi đây rất lâu nên không thể chăm sóc cho em trong khoảng thời gian này.
”.