Chương 609: “ÀO! “
Trong chốc lát, có thêm hơn một chục người đứng vây quanh Vũ Hoàng Minh và Vũ Cuồng.
Những người trong số đó thấp nhất cũng có tu vi Ám kình đỉnh.
Khí thế đáng sợ, khiến hai người cảm thấy hơi khó thở.
Chẳng lẽ đây chính điểm đáng sợ của gia tộc ẩn danh sao?
Lúc đầu anh không có khái niệm gì với gia tộc ẩn danh nhưng bây giờ anh cũng coi như được mở mang tầm mắt.
Một gia tộc ẩn danh lớn như vậy nhất định không có gì tốt đẹp.
Mười mấy cao thủ ám kình đỉnh ð đây có thể san phẳng tổng bộ chiến khu Bắc Sơn.
Hai người Vũ Cuồng và Vũ Hoàng Minh tựa lưng vào nhau, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía những người phía trước.
“Xong rồi!”
“Cậu hai của nhà họ Vũ sợ không sống được rồi!”
“Ây, nhưng như vậy cũng đáng. Giết đại trưởng lão của nhà họ Trương và giết một trưởng lão của nhà họ Lưu. Chiến tích này kể ra cũng đủ để xưng hùng xưng bá.”
Đám người xung quanh đứng bàn tán xôn xao, thái độ tỏ ra đáng tiếc.
Trong mắt của bọn họ, tài năng và thiên phú của Vũ Hoàng Minh nhất định thuộc hàng đầu trong số tất cả các dòng tộc ẩn thế ở Bắc Sơn.
Cho dù không phải là thứ nhất thì cũng nằm trong top ba.
Đáng tiếc, vậy mà hôm nay lại phải bỏ mạng ở đây.
“Giết cho tai”
Tam trưởng lão của nhà họ Trương, Trương Như Kim hô lên một tiếng rồi phất tay ra hiệu.
Nhưng khi ông ta vừa nói xong, một tiếng thét đáng sợ từ đằng sau truyền tới.
“Tôi xem ai dám!”
Lúc đó, những đệ tử ngoại môn của nhà họ Trương đang đứng ở cửa trong thoáng chốc bị đánh bay.
Tất cả chỉ nhìn thấy một tàn ảnh xông thẳng vào trong phòng khách, còn người đó là ai thì không ai biết.
“Vèo!”
Một người đàn ông xuất hiện trước mặt của Vũ Hoàng Minh và Vũ Cuồng.
Người đó đứng quay lưng vào hai người Vũ Hoàng Minh, hai tay chắp ở sau lưng.
Khi Vũ Cuồng nhìn thấy người đàn ông đó, cả người anh ra run lên bần bật.
Anh ta lập tức quỳ xuống: “Bái kiến chủ nhân!”
Xoetl Giây phút đó, tất cả mọi người đều biến sắc.
Chủ nhân của nhà họ Vũ, Vũ Trường An xuất hiện rồi.
Vì con trai mà Vũ Trường An đến tận thành phố Hải Mỹ.
“Vũ Trường An!”
Tam trưởng lão của nhà họ Trương, Trương Như Thủy nhìn chằm chằm Vũ Trường An đang đứng trước mặt Vũ Hoàng Minh. Ánh mắt ngập tràn sự phẫn nộ.
Vũ Trường An nhìn ba vị trưởng lão của nhà họ Trương, khuôn mặt ẩn hiện vẻ lạnh lùng.
“Sao Trương Như Mặc không tới mà để mấy ông đến đây đâm đầu vào chỗ chết sao?”
Vũ Hoàng Minh không nói gì, anh chỉ im lặng đứng nhìn người ba dượng đang đứng trước mặt mình.
Nhìn từ bóng lưng có thể thấy, ba dượng anh đã già đi rất nhiều.
So với tưởng tượng của anh thì còn già hơn một chút.
Nhưng chưa nhìn thấy khuôn mặt, Vũ Hoàng Minh cũng không thể biết được.
Chỉ có điều từ cách nói chuyện của Vũ Trường An, anh cũng thấy mình cũng có nhiều điểm giống ba.
“Vũ Trường An, ông huênh hoang quá!”
“Chúng tôi ở đây có nhiều người như vậy.
Ông nghĩ chỉ dựa vào một mình ông, ông có cơ hội đem hai đứa nó đi không?”
Vẻ mặt Trương Như Thủy lạnh lùng, ông ta không tin, người mấy ẩn vệ không bằng ba người đối phương. Và Vũ Trường An có thể đem được Vũ Hoàng Minh và Vũ Cuồng từ tay của bọn họ đi.
Chủ nhân đã hạ mệnh lệnh cho mấy người đó nhất định phải giết được Vũ Hoàng Minh.
Nhất định không được để cho cậu ta còn sống quay lại nhà họ Vũ.
“Vậy sao?”
“Ông tường tôi chỉ đến đây một mình sao?”
Vũ Trường An mỉm cười lắc đầu và ngẩng đầu nhìn về phía sau.
“Nếu không các ông quay lại nhìn đi”
Vũ Trường An giơ tay chỉ về phía đằng sau chiếc cửa lớn.
Động tác đó thu hút ánh mắt của tất cả mọi người nhìn qua đó.
Nhìn xong, tất cả mọi người đều ngây người ra.
Vũ Hoàng Minh cũng rất bất ngờ.
Có hơn ba mươi người đang đứng bên ngoài.
Thủ lĩnh là môt ông già hơn 60 tuổi.