CHIẾN LONG QUÂN TRỞ LẠI

Chương 464: Đá cuội xen kẽ

Vũ Hoàng Minh gãi mũi nhìn mấy người kia.

Lúc này bọn họ đều ngần người ra, khó tin mà nhìn anh.

Nói đùa sao, cái này mà cũng có thể mơ thấy?

“Hoàng Minh, có phải em ngủ đến ngốc rồi không, cái này cũng có thể nhìn thấy à?”

Hoàng Hải vươn tay sỡ tránh anh: “Không đúng, không nóng, không sốt mà.”

Vũ Hoàng Minh buồn cười, cho anh ta một quyền: “Anh năm mơ đi, em không có nói đùa, mặc dù em không biết là thật hay giả… nhưng mà cũng nên thừ một chút, mọi người đi theo tôi.”

Nhắm mắt hồi tường lại cành tượng trong mộng, sau đó đi về phía hạ lưu sông.

Mộc Thương nhíu mày, không thể nào!

Vấn đề này sao có thể có liên quan đến cậu nhóc này chứ?

Chuyện mấy trăm năm trước, sau cậu lại mơ.

thấy được?

Không chì có mình ông ta, ngay cả Đông Hoàng Bạch Y cũng có chút không tin.

Nhưng mà, bây gið bọn họ cũng không tìm được vị trí cụ thể, chỉ có thể nửa tin nửa ngờ đi theo sau lưng Vũ Hoàng Minh.

Đám người đi khoảng năm mươi mét về phía hạ lưu sông thì thấy một tảng đá lớn.

‘Vũ Hoàng Minh nhìn tàng đá trước mặt, hít sâu một hơi.

Khối đá này đã trải qua hơn trăm năm, vết tích có thể thấy được rõ ràng.

Nhưng bộ dạng cơ bản thì không có biến hóa.

Ngay cà khối đá nhò kia cũng vậy.

Mộc Thương trông thấy hai tảng đá lớn nhỏ này, trong lòng cũng nao nao.

“Đá cuội xen kế.”

“Khó trách, khó trách chúng ta tìm không thấy: Đám người nghe vậy, ánh mắt liển nhao.

nhao nhìn về phía Mộc Thương.

“Lão Thương, cái gì mà đá cuội xen kế?”

Cổ Nhị Ngưu có chút không hiều hỏi lại.

Mộc Thương nhìn tàng đá trước mặt, chậm rãi nói: “Vạn vật đều có linh, tảng đá cũng không ngoại lệ. Đá cuội xen kế thật ra chính là khối đá này sản sinh ra đời sau, cũng có thể nói là chia ra từ trên người nó.”

“Hòn đá nhỏ này, chính là được tách từ trên thân tảng đá kia, giống như là con cháu đời sau của tăng đá lớn này.”

“Theo lý thì loại tàng đá này tồn tại nhiều năm, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, đã có một tia linh khí.”

“Sự tồn tại của nó, thật ra là tiếp tục chờ đợi, qua mấy chục vạn năm có lẽ sẽ còn sinh ra linh hồn của mình.”

Nghe tới câu này, Vũ Hoàng Minh liền ngần người.

Sinh ra linh hồn?

Đây chẳng phải là truyền thuyết sao?

Sao lại…

“Được rồi, cái thứ này chẳng phải chỉ là một tảng đá thôi sao, không có tác dụng gì cả.”

“Hoàng Minh, không phải em nói là mơ thấy.

sao?”

“Chẳng lẽ tàng đá này còn có huyền cơ khác.

mm Ban đầu còn muốn hỏi vấn để này, cứ thế mà bị Vũ Hoàng Minh nuốt vào lại trong bụng.

Xem ra chỉ có thể chờ có cơ hội hỏi lại sau.

“Em cũng không biết có phải thật không, chỉ đành thử một chút,”

Dứt lời, anh đưa tay gố gố vào tảng đá nhỏ.

Trong lòng mọi người đều vô cùng khẩn trương.

Nhìn giống như là thật sự có bí mật.

Nhưng nửa phút đồng hồ trôi qua, không có bất kỳ thay đồi nào.

‘Vũ Hoàng Minh nhíu mày, anh nhớ rõ trong mơ người đàn ông áo đen kia đã làm như vậy mà.

Kết quả là lại vươn tay gõ một cái vào bề mặt tảng đá nhỏ.

Lần này thật sự có phản ứng.

Rắm rầm!

Tiếng vang dữ dội đập vào trong tai mọi người.

Đảm người mỡ to mắt nhìn tàng đá lớn trước mặt chậm rãi tách ra, lộ ra một cầu thang kéo dài xuống dưới.

“Thế mà… thật sự có!”

Bình luận

Truyện đang đọc