Chương 60: Không tin
Rơm rớm nước mắt: “Anh thật sự không muốn nghe em giải thích sao?”
Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, xoay người lại, nhìn đôi mắt đang ửng đỏ của Tô Thanh Trúc.
“Nếu em đã muốn giải thích, vậy thì nói đi, anh đang nghe.”
Giọng điệu có chút lãnh đạm khiến Tô Thanh Trúc cảm thấy khó chịu.
“Trong lòng của anh, em là loại người như vậy có đúng không?”
Nước mắt cô chảy xuống, nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh.
Sắc mặt Vũ Hoàng Minh bình tĩnh, không chút cảm xúc.
“Nếu như anh không nhìn thấy, anh sẽ không có bất kỳ suy nghĩ gì, chỉ là, anh đã nhìn thấy, vậy thì thật ngại quá.
Ý của anh rất đơn giản Nếu như không nhìn thấy cảnh tượng đó, có lẽ bản thân anh vốn sẽ không suy nghĩ nhiều.
Nhưng vận mệnh là vậy đó cứ thích trêu người, đã để anh nhìn thấy.
Tô Thanh Trúc quá ấm ức cười ngược lại, nước mắt không ngừng chảy xuống!
“Bốp!”
Cô đưa tay lên tự tát mình bạt tai.
“Nếu như là em có lỗi với anh, cái tát này là thay lời xin lỗi của em gửi đến anh.”
Tiếng tát giòn tan vang lên trong phòng khách trống trải.
Trên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn nà của cô in đỏ năm dấu tay.
Trong mắt của Vũ Hoàng Minh, lóa lên chút thay đổi.
Nhưng giọng điệu vẫn như trước, lãnh đạm không chút cảm xúc.
“Đó là chọn lựa của em, không cần thiết xin lỗi anh.”
Từng chữ từng câu, như dao đâm vào lòng ngực của cô.
Cô mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu đầy tuyệt vọng.
Đôi tay trắng trẻo vung lên, một cái tát lên mặt của Vũ Hoàng Minh.
“Vũ Hoàng Minh, là tôi đã nhìn lầm anh!”
“Từ ngày hôm nay trở đi, tôi và anh không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa!”
“Dâu Tây cũng không cần anh phải chăm sóc, nơi này, tôi cũng sẽ không tiếp tục ð nữa, tôi sẽ dẫn theo Dâu Tây quay về nhà.”
Mỗi một câu nói, giống như cái búa vậy, tàn nhẫn đập vào trái tim của Vũ Hoàng Minh.
Giọng điệu tuyệt vọng, dường như đang nói, anh không tin em, đượ!
cTừ nay về sau, không có bất cứ quan hệ gì với nhau nữa.
Vũ Hoàng Minh cảm thấy mặt mình đau rát và không biết phải nói gì.
Trong lòng anh đang chất vấn bản thân mình, có phải là anh đã sai hay không?
Rất lâu sau, anh mới mỡ miệng nói.
“Chăm sóc tốt cho bản thân mình, còn có Dâu Tây.”
Nói xong, Vũ Hoàng Minh xoay người rời đi.
Con Tô Thanh Trúc ð đăng sau, tuyệt vọng gầm lên: “Cút đi!”
“Anh hai, cũng đã ba ngày, tại sao vẫn còn chưa về?”
Bên trong biệt thự nhà họ Mạc.
Mạc Quốc Bảo bất lực nhìn điện thoại.
Cũng đã ba ngày rồi.
“Hoảng cái gì chứ? Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chắc là đêm này sẽ đến.”
“Tôi nói cho cậu biết, những người đó không đụng vào được đâu, sau khi đến, nói chuyện khách sáo một chút cho tôi.”
Sắc mặt Mạc Vĩnh Hùng có chút nghiêm trọng.
Vì muốn điều tra nguyên nhân cái chết của em trai, anh ta đã sử dụng gần như tất cả quen biết và mối quan hệ có thể sử dụng.
Nhưng mà, kết quả duy nhất chính là.
Cái chết của Mạc Trung Kỳ, có liên quan đến nhà họ Lưu.
Cha con nhà họ Lưu, ngay trên hôn lễ của con trai mình, đã bị người cướp dâu, sau đó bị người ta giết chết rồi.
Mà người đứng đầu của nhà họ Lưu chính là em trai của vợ của em trai anh ta.
Còn việc ai là người đã đến cướp dâu, bọn họ đã biết rồi.
Vũ Hoàng Minh!
Một binh sĩ nhỏ nhoi, năm đó do hẹn hò với cô ba nhà họ Tô thẩm chí còn có cả một đứa con gái.
“Anh hai, anh nói xem chuyện này có khi nào là Vũ Hoàng Minh làm không? Em điều tra ra được, thằng nhóc này hiện giờ đã rút lui khỏi quân đội.”
Sắc mặt Mạc Quốc Bảo có chút khó coi, con dao nhỏ trên tay nhẹ nhàng xoay vòng.
“Không rõ, chẳng qua, chỉ là một cô chủ nhỏ của nhà họ Tô, cháu của chúng ta nhìn trúng con nhỏ đó là phục phần của con đó, nếu như Thanh Bằng chết rồi, vậy người phụ nữ đó, anh phải bắt nó tuẫn táng theo nó.”
Trong mắt của Mạc Vĩnh Hùng, lộ ra một tía sát khí.
Ở trong xã hội này lăn lộn lâu như thế, anh ta sẽ không mềm lòng nương tay.
“Đúng rồi, em hãy gọi cho đàn em của mình, ngày mai trời vừa sáng, những hợp đồng mà chúng ta đã ký với nhà họ Tô, toàn bộ đều phải hủy bỏ, anh muốn cả nhà họ Tô, phải lên phố ăn xin!”
Mạc Quốc Bảo lạnh lùng cười một tiếng: “Biết rồi.”
Nói xong, vội lấy điện thoại ra gọi đi.
Có điều, đúng ngay lúc này, bên ngoài biệt thự vọng lại tiếng thắng xe.