Chương 437 Mùng hai tháng giêng.
Trong một quán rượu, Vũ Hoàng Minh nhận được tin tức Lưu Chí truyền tới “Nhà họ Vũ đều sắp xếp ồn thoả cả rồi.
Lúc Vũ Hoàng Minh sắp xếp xong thì ð cách bến Thiên Sơn khoảng cách ba mươi dặm xung quanh đều đã sắp xếp xong người cuat anh rồi.
Cơ hồ cứ cách một dặm đều có hơn trăm chiến sĩ trang bị nặng.
Trong tay mỗi người đều vũ khí hạng nặng, đã có thể so với Barret.
Cấp bậc của loại vũ khí này, cho dù là cả vũ khí cấp cao đặc biệt của quân chủ, cũng khó mà né tránh được.
“Ừ, các anh tu sửa ở đó một ngày đi, ngày.
mai đợi tin tức của tôi”
Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, tâm tình căng thẳng dần dần cũng thả lỏng xuống.
Ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, tất cả anh đều không biết.
Nhưng tin tức duy nhất có tác dụng với anh chính là người trong dòng tộc của anh sẽ xuất hiện.
Hơn nữa, hình như còn là dòng tộc đối địch với bố của mình.
Cũng không biết đối phương có thề nhận ra mình không.
Còn về phần anh Hoàng Hải, đã về rồi.
Hiện tại vết thương của anh vẫn còn chưa lành, không thề hoạt động trong thời gian dài.
Hơn nữa ra ngoài cửa còn có nguy hiểm bị người ta đánh lén.
Lúc đầu, Vũ Hoàng Minh tính đưa anh về dòng tộc, nhưng anh Hoàng Hải từ chối.
Nguyên nhân là, tạm thời không muốn anh tiếp xúc với dòng tộc ẩn mình.
Ít nhất, bây giờ vẫn không thể.
Giữa trưa, Vũ Hoàng Minh rời khỏi quán rượu, tuỳ tiện tìm một quán đề ăn cơm.
Nhưng mà, trên đường hình như có rất ít quán cớm mỡ cửa.
Rất nhiều người đều đã đi đến nhà người thân, người ð lại bến đò Nam Dương rất ít.
Chính xác, mùng hai tết là ngày đi đến nhà người thân, tuy hương vị tết của xã hội hiện đại đã ít đi nhưng quy tắc sẽ không đổi.
Nên đến nhà người thân thì vẫn phải đi.
Đi một vòng lớn đến một cái ngõ hèm trên đường, cuối cùng ở một góc hẻo lánh tìm được một quán nhìn có vẻ rất rất cũ.
Không trang trí lộng lẫy, cũng không có cái biển hiệu đẹp.
Trước cửa quán đặt một cái biển, quán cơm.
Còn về thực đơn thì càng không có.
Chủ quán cơm là một ông già, nhìn có về hơn năm mưới gần sáu mưới tuổi.
Người hơi khom nhìn có vẻ bị xói mòn bời năm tháng.
“Mời quý khách ngồi.”
Ông cụ cười ha ha một tiếng, trong tay cầm cái thìa xào rau.
Vũ Hoàng Minh ngược lại có chút tò mò đánh giá quán cơm trước mặt.
Cả căn nhà đều được đóng bằng gỗ, có vài mảnh gỗ đã nứt ra rồi, có vài thanh còn nứt hết ra.
Khắp nơi đều là vết tích của năm tháng, nhìn như vậy quán cơm này ít nhất đã có được mấy.
mưới năm rồi.
“Ông chủ có thực đơn không?”
Vũ Hoàng Minh nhìn lướt qua, tìm không thấy đơn.
Ông cụ cười nói: “Chắc quý khách là lần đầu tiên đến quán nhỏ tôi, quán nhỏ của tôi có quy.
tắc, tôi nấu món gì, khách sẽ ăn thế, nếu quý.
khách cảm thấy không có vấn đề gì thì tôi bắt đầu nấu”
Hà?
Điều này làm Vũ Hoàng Minh hơi ngạc nhiên.
Đây cũng là lần đầu tiên anh nghe thấy quán cơm lại không có thực đơn, mà lại ông chủ nấu gì ăn đấy.
“Tôi thấy quý khách có chuyện phiển lòng quấn ngưỡi nên tôi nấu mấy món xào thanh đạm vậy”
Cái thìa trong tay ông cụ gõ lên cái chảo sắt hai cái, phát ra tiếng đoong đoong.
Rồi sau đó mờ lừa, thêm dầu.
Hàng loạt động tác làm người ta hoa mắt.
Một ngọn lửa bốc lên, ông cụ như mọi khi nhanh tay nhanh mắt, nhẹ nhàng đặt nồi xuống, lừa giảm xuống.
Món rau muống sao đầu tiên cứ thế mà làm xong.
Vũ Hoàng Minh cũng không gấp gáp ăn luôn, ngược lại hơi mỡ mờ ảo ảo mong đợi những món tiếp theo ông cụ nấu.
Một lời này của ông cụ đã vạch trần nỗi lòng.
của mình, thật sự là làm người ta ngạc nhiên.
“Đến đây, mướp đắng xào, thanh nhiệt hạ hoà”
Có một mâm thức ăn đặt trên bàn.
Không lâu sau, ba loại thức ăn khác nhau được đặt trên bàn.