CHIẾN LONG QUÂN TRỞ LẠI



Lúc Lư Thụy Lâm thu hồi phi đao, đối thủ của anh ta đã nằm trên mặt đất.

Một người đang yên lành lại có thể bị cắt thành vô số khối như bị thiên đao vạn quả.

Máu chảy đầy đất, mùi máu tanh nồng nặc khiến người khác buồn nôn.

Trận này Bắc Sơn lại thắng! Nếu như không tính trận vừa rồi nhận thua thì Bắc Sơn đã thắng mười lần liên tiếp.

Điểm số hiện tại đã là bốn mươi sáu với bốn mươi bảy.

Chỉ cần Bắc Sơn thắng bốn trận thì sẽ thu được thắng lợi hoàn toàn, có thể có được số lượng lớn súng ống đạn dược mà đối phương để lại.

“Bắc Sơn thắng”

“Trận tiếp theo”
Trên mặt Elvis hiện lên một nụ cười quái dị.

Vốn tưởng rằng lần này đám người Kirock có thể nhân cơ hội giành lấy Bắc Sơn để chuẩn bị cho sau này.

Thế nhưng hiện tại xem ra hình như bọn họ đã không giải quyết được đối phương.

Đặc biệt những trận đấu cuối cùng này bọn họ càng thua cực kì khó coi.

Hầu như mỗi một lần đều là bị một chiêu đánh chết.

“Chúng ta không cần phải ra sân nữa, nhận thua đi!”
Mộ Dung Anh Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu.

Hiện tại bọn họ đã không cần thiết phải vào sân nữa.

Đối phương còn dư lại ba người này, không có một ai dễ đối phó.

Bọn họ đi lên cũng chỉ là chịu chết mà thôi.

Nhiều nhất cũng chỉ là hòa nhau.

Mà dù có hòa thì bọn họ cũng nhất định phải thua.

Vẻ mặt Kirock không cam lòng, mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh và đám người Liễu Quân.


Cục diện vốn sắp phân thắng bại không ngờ lại bị đối phương mạnh mẽ san bằng tỉ số.

“Tôi không cam lòng!”
Kirock rất không thoải mái, pháp trượng trong tay càng đập mạnh trên mặt đất.

“Không cam lòng thì làm sao?”
“Đi lên để lãng phí sức lực à?”
“Đổi phương còn dư lại những người này, chẳng lẽ có người tới đối phó được sao?”
Mộ Dung Anh Nguyên cười lạnh một tiếng.

Ba người bên đối phương như vậy, dù cho ông ta ra tay thì cũng không có ích gì.

Hơn nữa, ông ta cũng không nhìn thấy người đàn ông tên là Vũ Hoàng Minh kia.

Ông ta căn bản không biết rõ thực lực của đối phương như thế nào.

Lỡ như đối phương là một ám kình đỉnh cao, ba người bọn họ còn chưa đủ để đối phó một mình đối phương.

“Không được!”
“Tôi muốn ra trận!”
Kirock hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nhảy lên trung tâm chiến trường.

Mộ Dung Anh Nguyên còn chưa kịp ngăn cản thì đối phương cũng đã lên rồi.

Vũ Hoàng Minh thấy Kirock lên sân khấu, trong mắt vô cùng kinh ngạc nhưng ánh mắt rất nhanh lại lạnh xuống.


“Nhanh như vậy đã không nhịn được sao?”
“Ông Quân, người này là của tôi, ai cũng không được giành với tôi!”
Bóng dáng anh lóe lên rồi xuất hiện ở đối diện Kirock.

Đạo Ẩm Huyết trong tay chậm rãi rơi trên mặt đất, lẳng lặng nhìn ông ta.

“Gấp gáp đi tìm cái chết như vậy sao?”
“Xem ra, trong đội ngũ của anh hình như không có nhân tài nào nhỉ?”
Vũ Hoàng Minh giễu cợt một tiếng.

Đạo Ẩm Huyết trong tay lập tức chém về phía Kirock.

Mộ Dung Anh Nguyên nhìn thấy cảnh này, mắt hơi nheo lại.

“Lại là kỹ năng bí mật?”
“Lai lịch của người này không tầm thường!”.

Ông ta tự lẩm bẩm một câu, sau đó nhìn về phía Kirock, khẽ lắc đầu.

“Mạng của ông, tôi cũng không cứu được rồi”.


Bình luận

Truyện đang đọc