Chương 440: Sau vài giây, cơn đau mới từ từ giảm đi.
Anh bắt đầu quan sát xung quanh, đây là một căn phòng gỗ.
Không khí tràn ngập mùi khói nhàn nhạt hòa quyện với mùi gỗ đàn hương.
“Đây là… nơi nào?”
Anh hồi tường lại, sau khi xử lý xong ba tên sát thủ kia thì anh lăn ra hôn mê bất tình.
Ba tên sát thủ kia!
Nhớ t ba tên sát thủ mà lửa giận trong lòng.
anh bốc lên ngùn ngụt Hoàng Hải chết dưới tay chúng.
Thậm chí, chúng còn biết anh là người nhà họ Vũ.
Hiển nhiên chúng đã tiến hành điều tra trước.
Tuy vậy, Vũ Hoàng Minh vẫn ôm một tia hy vọng rằng Hoàng Hải còn chưa chết.
Chúng nói vậy chẳng qua vì muốn đánh đòn tâm lý.
Nhưng…
Anh nhìn cảnh vật trước mắt, đây là chỗ nào?
Đột nhiên, đầu anh nhớ ra một chuyện.
Anh đã hôn mê trong bao lâu?
Anh lấy di động ra, thờ phào nhẹ nhõm.
Cũng may, bây giờ là 6 giờ chiều ngày mùng hai tháng giêng.
Anh mới hôn mê mấy tiếng mà thôi.
Nếu anh hôn mê mấy ngày thì chỉ sợ…
“Nhưng là ai cứu mình?”
Vũ Hoàng Minh ngờ vực, anh bước từ trên giường xuống, chuẩn bị ra cửa ‘Vào lúc này, cánh cửa gỗ bị đầy ra.
Một ông già quen thuộc bưng chén thuốc đi vào.
“Khả năng hồi phục rất tốt, mới đó mà đã tình lại rồi.”
Phản ứng đầu tiên của Vũ Hoàng Minh là sửng sốt, sau đó anh mỡ to hai mắt.
Bóng người anh nhìn thấy trước lúc hôn mê trùng khớp với bóng dáng của ông cụ trước mặt này.
“Thì ra là ông?”
Anh không ngờ được người ra tay cứu mình lại là ông chủ quán cơm.
“Uống đi đã.”
Mộc Thương đưa chén thuốc đang cầm cho.
anh.
‘Vũ Hoàng Minh cẩm lấy. Vị thuốc nồng nặc xông thẳng vào mũi, hơi khó ngửi.
Uống một hớp vào bụng, đắng muốn chết.
Thuốc đắng dã tật, anh chỉ đành chấp nhận uống cạn chén thuốc.
Đặt chén xuống, Vũ Hoàng Minh hướng về ‘Cảm tạ ơn phía ông già mà cúi người thật sâu: cứu mạng của ông”“
Mộc Thương phầy tay, cười nói: “Ốn huệ cái gì, cũng chỉ là tiện tay mà thôi”
“Không biết ông đây là…
Từ trước Vũ Hoàng Minh đã hoài nghỉ về lai lịch của ông cụ này.
Tình hình hiện tại càng khẳng định suy đoán của anh.
“Tôi chỉ là kè không tên không tuổi sống một mình. Cậu cứ gọi tôi là Lão Mộc được rồi.”
Mộc Thương phẩy tay, vẻ mặt có chút bi thướng.
Rất nhiều năm qua lão vẫn sống ần mình không hiện thân.
“Hậu bối Vũ Hoàng Minh, ra mắt lão Mộc.”
Mộc Thương nhíu mày, quan sát Vũ Hoàng Minh từ trên xuống dưới.
“Cậu họ Vũ?”
“Vũ Tam Thủy là gì của cậu?”
Lão không ngờ mình sống ần dật nhiều năm như vậy, lần đầu tiên xuất hiện lại có thể gặp được người nhà họ Vũ.
“Vũ Tam Thùy?”
“Xin lỗi ông, cháu không quen người này.
‘Vũ Hoàng Minh xấu hồ cúi đầu. Nghe lời lẽ của lão Mộc thì hình như ông ta là trường bối trong gia tộc anh.
Nhưng… anh không về gia tộc, càng không biết Vũ Tam Thủy là ai.
“Chẳng lẽ cậu không phải người nhà họ Vũ vốn ần dật đó sao?”
Mộc Thương nhìn anh đầy nghỉ ngờ.
Nếu thằng nhóc này không phải người nhà họ Vũ thì làm sao nó gặp được những sát thủ gia tộc đã quy ẩn kia?
‘Vè mặt Vũ Hoàng Minh phức tạp, anh cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Nói là đúng, anh chưa về gia tộc nhưng anh biết mọi người.
Nói là không phải, nhưng mấy ngưỡi Hoàng Hải từng bảo với anh, anh chính là người trong gia tộc.
“Tiền bối, tôi không biết phải trả lời vấn để này của ngài như thế nào, có thể nói đúng hoặc không đúng đi.”