CHIẾN LONG QUÂN TRỞ LẠI

Chương 254: Do dự

Cà Bắc Lương Trung và Hứa Lâm Ngọc đều đồng loạt nhìn sang.

“Nói đi, có chuyện gì?” Bắc Lương Trung lạnh lùng hỏi.

“Trong quá trình điều tra, chúng tôi đã phát hiện ra mấy ngày trước cậu Khải đã… đã…” Quản gia không dám tiếp tục.

Bời vì có liên quan đến một số việc nên ông ta không dám nói.

“Nói!”

Giọng Hứa Lâm Ngọc đột nhiên trở nên lạnh lùng.

“Cậu ấy đã nói chuyện với người của Ám Dạ, còn có ghi chép chuyển khoản cho họ nữa”

“Hình như là nhờ bọn họ giết một người!”

“Tuy nhiên, sau khi cuộc điện thoại ngày hôm đó kết thúc, ngay lập tức có người tìm đến cửa, hình như tên là… Trương Hải Long”

“Hơn nữa, cậu Minh Khải từng cho người đi điều tra thông tin của người này…

Nói xong, quản gia lập tức ngậm chặt miệng.

Hứa Lâm Ngọc và Bắc Lương Trung nhìn nhau, trong mắt cả hai đều là lửa giận.

“Tôi biết rồi, ông đi ra ngoài trước đi”

Sắc mặt Bắc Lương Trung vô cùng u ám, hất tay nói với quản gia.

Sau khi quản gia rỡi đi, ông ta mới chậm rãi nói: “Có lẽ là không giấu nổi chuyển này rồi, nếu bên kia có thể xác định được chuyện đó là do Minh Khải làm trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thì thân phận của họ chắc cũng không tắm thường đâu”

“Với thực lực của chúng ta hiện tại, có lẽ không đủ để đối phó họ”

Hứa Lâm Ngọc liếc ông ta một cái, cau mày nói: “Vậy ý của ông là phải nói cho ông cụ biết chuyện này sao?”

Nếu để ông cụ biết thì chắc chắn sẽ lớn chuyện.

Ông cụ mà tức giận thì cả thành phố Quý Dương đều phải hứng chịu.

Nhưng nếu không nói với ông cụ, bọn họ cũng không thể làm gì đối phương.

“Chứ còn gì nữa?”

“Sốm muộn gì cũng bị lộ thôi. Ngoại trừ ông cụ, cho dù là anh trai của bà cũng không cách nào tìm ra được thân phận của họ.”

“Nếu muốn báo thù, đây là lựa chọn duy Bắc Lương nghiến răng nghiến lợi nói.

Ngày hôm sau, một tin tức chấn động đã lan truyền khắp thành phố Quý Dương.

Ông cụ nhà họ Bắc, Bắc Đại Quang nồi trận lôi đình.

Nguyên nhân là do cháu trai ông ta bị thương nặng, vẫn đang nằm viện điều trị.

Ông cụ còn tuyên bố rằng nếu hung thủ đứng ra nhận tội, chủ động đầu thú, thì còn có thể tha mạng!

Bằng không, nếu bị ông cụ bắt được thì chỉ còn đường chết mà thôi!

Khi tin tức này được truyền đi, tất cả các nhân vật cấp cao ở thành phố Quý Dương đều kinh ngạc.

Rốt cuộc là người nào mà lại có gan đánh trọng thương cậu chủ nhà họ Bắc?

Chẳng lẽ không biết nhà họ Bắc còn có một lão tướng sao?

Lão tướng xuất trận, đúng là bảo đao không già.

Thành phố Quý Dương lâu lắm rồi không trải qua một sự kiện lớn như vậy.

Trong một căn phòng tại khách sạn năm sao, Vũ Hoàng Minh cũng đã nhận được tin tức từ Triệu Cường.

Khi nghe Triệu Cưỡng nói xong, trên mặt anh chợt xuất hiện một nụ cười.

Anh cúp điện thoại, ngồi trên sô pha hút thuốc.

“Trương Hải Long, anh nói xem… Ông già nhà họ Bắc kia rốt cuộc đang tính toán cái gì?”

“Ông ta cho rằng lấy thân phận của mình ra thì hung thủ sẽ tự lộ diện sao?”

Nếu là người khác đánh Bắc Minh Khải bị thương nặng rồi nghe tin ông cụ nhà họ Bắc nồi giận, e là đã ngay lập tức thu dọn hành lý và trốn khỏi thành phố Quý Dương rồi.

“Cậu Minh, tôi nghĩ bên kia đã đoán ra được thân phận của chúng ta có điểm khác thường rồi, muốn dùng biện pháp này ép chúng ta lộ diện”

Nghe Trướng Hải Long giải thích, Vũ Hoàng Minh mìm cưỡi.

“Ông già này cũng không ngốc. Trong khi vẫn chưa biết thân phận của chúng ta, dùng cách này ép chúng ta lộ diện, cũng là cho chúng ta hai con đường.”

“Thứ nhất là chạy, thứ hai là muốn xem thân phận của mình, nếu thế lực của mình đủ mạnh, thì sẽ nhân cơ hội này làm quen luôn.”

Trương Hài Long nghe xong thì bật cười khe khẽ.

“Nghe cậu Minh nói thì ông già nhà họ Bắc đúng là rất khôn ngoan. Nhưng mà, cậu Minh, chúng ta có đi không?”

Vũ Hoàng Minh nhà ra một luồng khói: “Đi, tại sao lại không?”

“Chúng ta sẽ đứng ra nhận tội cho ông ta xeml”

Bình luận

Truyện đang đọc