Chương 457: Tìm một nơi có lửa Tìm kiếm một nơi có lửa, ð trong sông?
‘Vũ Hoàng Minh lập tức choáng váng.
Đây chẳng khác nào trong truyện cổ tích nghìn lẻ một đêm?
Hùa nhau đùa tôi à.
Nếu có thể tìm được một nơi có lừa trong nước, thì chẳng phải là nằm vượt ngoài phạm vi giải thích của khoa học rồi sao?
Nhưng mà, hình như phương pháp của mấy.
người bọn họ, cũng đã vượt ngoài phạm vi giải thích của khoa học rồi.
“Cái đó tìm thế nào?”
“Lửa một khi ném vào nước, chẳng phải sẽ bị dập tắt rất nhanh sao?”
Anh có chút kinh ngạc nhìn Đông Hoàng Hải.
“Thế cũng không hẳn, nếu như là khí tự nhiên, em có thể dùng nước đề dập tắt được không?” Đông Hoàng Hải mìm cười.
Nghe vậy, Vũ Hoàng Minh chết lặng Có về… hình như là như thế.
Ít nhất, có vẻ như khí tự nhiên không thể bị dập tắt bằng nước.
Ví dụ, dầu sinh lửa, cũng không thể dùng nước dập, chỉ có thể đậy nắp vung lại để chặn khí oxy tiếp xúc.
“Không sao, từ từ tìm.”
“Khu vực này, chắc chắn có một nơi có lửa.”
Đông Hoàng Hài mìm cười, sau đó bắt đầu tìm kiếm kỹ càng.
Thậm chí, có người của mấy gia tộc cũng đã lặn xuống nước.
Nước ð đây không siết, cho nên không sợ bị cuốn đi.
Ngoài ra, sức mạnh của những người này rất mạnh, ở dưới nước mười phút cũng không thành vấn đề.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một âm thanh phát ra từ chiếc tai nghe Bluetooth đang cài trên vai Vũ Hoàng Minh.
“Cậu Minh, xảy ra chuyện rồi!”
‘Vũ Hoàng Minh cau mày, là Lưu Chí.
Anh bước sang một bên, xác định khi xung quanh không có ai chú ý đến mình, sau đó cau mày hòi: “Có chuyện gì vậy?”
“Một toán người đang đến gần vị trí của mọi ng hơn nữa còn mang theo vũ khí hạng nặng!”
“Xem ra, không phải là binh sĩ của Bắc Sơn!”
“Hơn nữa, trang bị rất tốt, người của chúng ta xém chút bị đối phương phát hiện.”
Khi nghe Lưu Chí nói điều này, sắc mặt Vũ tức chùng xuống.
Không ngờ lại có người ngoài biết được thông tin này.
“Có thể ngăn bọn họ lại được không?”
Vũ Hoàng Minh cũng có linh càm những người đó có lẽ xông tới đây cũng là vì báu vật.
Hơn nữa, sợ một lời không hợp thì bắt đầu gây chiến.
“Có thể, nhưng sau khi chúng tôi gây chiến, bên phía cậu Minh sẽ…”
Lưu Chí có chút lo lắng, một khi họ và đối phương giao chiến.
Những người ở chỗ cậu Minh chắc chắn sẽ biết chuyện gì đang xảy ra, mọi chuyện càng ngày càng trờ nên rắc rối.
“Tôi biết rồi, tạm thời khoan hãy ra tay!” Vũ Hoàng Minh trầm giọng, nói.
Sau khi cúp máy, Vũ Hoàng Minh đến bên cạnh Mộc Thương.
“Lão Mộc, tình hình có thay đổi, cháu cảm ‘thấy chúng ta nên rút lui trước.”
Mộc Thương cau mày bỏ tẩu thuốc cũ xuống.
“Xây ra chuyện gì?”
“Có người ngoài vào đây, không phải người của Bắc Sơn.”
“Hình như bọn họ cũng là đến vì thứ này.”
Thần sắc của Vũ Hoàng Minh có chút nghiêm trọng, những thứ thuộc Bắc Sơn chì có thể ð Bắc Sơn.
Cho dù các gia tộc lớn có tranh giành cũng không sao, suy cho cùng thứ đó vẫn ð Bắc Sơn.
Nhưng… rới vào tay của ngoại tộc, thì chính là tự và vào mặt những người ở đây.
“Người ngoại tộc!”
Đôi mắt Mộc Thương hơi nheo lại, một sát khí nhàn nhạt nồi lên trong người.
‘Vũ Hoàng Minh chỉ cảm thấy không khí xung quanh như đang giảm xuống, sống lưng lạnh toát.
“Được, chúng ta từ từ rút lui.”
Mộc Thương đứng dậy đi về phía sâu trong rừng.
Vũ Hoàng Minh cũng đã nói cho những người Đông Hoàng Hải biết tin này, bảo người của ba gia tộc lần lượt rút lui.
Lúc đầu, Trương Thắng Thiện và những ngưỡi khác vẫn chưa chú ý đến tình trạng này.
Nhưng, khi bọn họ phản ứng lại, thì phát hiện mấy người Vũ Hoàng Minh đã biến mất không thấy đâu.
“Chuyện gì đã xày rat”
Trương Thắng Thiện kinh ngạc.
Ông ta tin Đông Hoàng Bạch Y sẽ không vô duyên vô cớ rời đi Có lẽ nào… họ đã tìm thấy lối vào?