Chương 388:
Những đường nét và kiểu chữ này giống hệt như cái mà họ đã nhìn thấy trên Đình Sơn Thần.
‘Vũ Hoàng Minh ngạc nhiên nói: “Không phải những cái này ở trên Đình Sơn Thần sao?”
Đông Hoàng Hải gật đầu: “Đúng vậy, trên Đình Sơn Thần có ghi lại thứ gì đó, chính là ghi ð chỗ phía trên này.”
Anh ta nói xong thì quay đầu nhìn Mai Nguyệt Thường: “Nguyệt Thường, mọi thứ chuẩn bị xong chưa?”
“Đã sẵn sàng rồi.”
Mai Nguyệt Thường gật đầu.
“Hoàng Minh, sau khi chúng ta vào khu di tích, đừng tách nhau ra. Khu di tích này chỉ e là một ngôi mộ rất lớn!”
“Nó trải dài hàng nghìn mét. Trước khi ngôi mộ được tìm thấy, không biết có bao nhiêu người đã chết”.
“Mỗi bước đi đều gây ra nguy hiểm.”
Đông Hoàng Hài đã tính toán từ trước, di tích này chính là một ngôi mộ cổ cực kỳ lớn!
Tính cả những ngọn núi nằm trong, chiều dài đã lên tới mấy ngàn km.
Chiểu sâu thì chưa rõ, nhưng theo tình hình trước mắt, ít nhất cũng phải vài trăm mét.
“ừng ‘Vè mặt Vũ Hoàng Minh nghiêm túc, anh khẽ gật đầu.
Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến một tiếng nổ cực mạnh.
Trong khoảnh khắc đó, rất nhiều người đều ngầng đầu nhìn lên giữa không trung.
Một chiếc máy bay chiến đấu dài hàng chục mét xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Máy bay chiến đấu càng ngày càng gần mặt đất, cuối cùng dừng lại ð một khu rừng cách đó.
trăm mét.
Không lâu sau đó, có hai bóng người cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Khi những người có mặt tại đó nhìn thấy hai người kia, họ ồn ào cùng khuôn mặt dần trờ nên biến sắc.
Một trong số họ đang vác trên vai một pho.
tượng lớn cao hơn một mét!
Mỗi một bước đi đều có thể nghe thấy thanh âm trầm lắng.
“Là ông ta, không ngỡ vua của Bắc Sơn cũng tới.”
“Xem ra những người này không phải là người duy nhất biết tin tức này, tôi sợ là có mấy.
người đi đường cũng biết được.”
“Có lẽ vậy, e rằng sẽ rất khó để đoạt được thứ gì đó từ tay nhiều người như vậy: Ánh mắt Vũ Hoàng Minh lóe lên một luồng sát khí, hai tay anh nắm chặt thành nắm đấm.
Sð Quân Kim!
Thật không ngỡ ông ta cũng tới.
Hơn nữa ông ta còn đem theo cà Đình Sơn Thần đến.
“Đừng kích động thế, bây giờ không phải lúc đánh nhau, sau khi tiến vào khu di tích, chúng ta còn có rất nhiều cơ hội mà.”
Nhìn thấy vẻ mặt của Vũ Hoàng Minh, Đông Hoàng Hài không khỏi siết chặt vai anh, vì sợ rằng bây giờ anh sẽ đánh nhau với đối thủ.
Một khi đã đánh nhau, họ không thể khoanh.
tay đứng nhìn như vậy được.
Thực lực của đối phương không thể coi thường, nếu ở đây mà hao tồn rất nhiều thể lực vì hai người này, sau khi bước vào khu di tích thì bọn họ trỡ nên bất lợi.
“Em biết rồi!”
Vũ Hoàng Minh đã không chọn cách kích động, anh dần bình tĩnh lại.
Điều quan trọng nhất đối với anh bây gið là đi vào khu di tích tìm Hoa Cửu U và một thứ mà Trương Thành Ưng đã giao cho bản thân đi tìm.
Còn về mối hiểm khích giữa anh và Sðờ Quân Kim, về sau vẫn còn thời gian.
“Ô? Không ngỡ ở trong đây vẫn có nhiều người quen như vậy.”
Sờ Quân Kim liếc nhìn sang chỗ khác, nhìn ‘thấy không ít người quen.
Đặc biệt là khi ông ta nhìn thấy Vũ Hoàng Minh và những người khác, mắt bất giác nheo lại.
Trong khi đang nói chuyện, trên bầu trời lần nữa lại truyền đến tiếng nồ vang.
Mọi người lại cùng nhau ngầng đầu nhìn lên.
Và lần này, nó không còn là một chiếc máy.
bay chiến đấu nữa mà là một chiếc trực thăng khổng lồ.
Gió mạnh thổi bay tất cả đống lửa trên mặt đất.
Một vài sợi dây thừng xuất hiện từ vị trí của cửa cabin.
Ngay sau đó bắt gặp một số bóng người đang trượt dây xuống.
Khi còn cách mặt đất hơn chục mét, họ thả dây nhảy xuống.
“Bịch”
Liên tiếp là mười một bóng người xuất hiện không khỏi làm cho mọi người ở đây biến sắc.
Mười một nhân vật cấp bậc thiên vương!
Ra tay lớn như này rốt cuộc là của tổ chức nào?
Khi Vũ Hoàng Minh nhìn thấy một người trong số họ, lông mày anh cau lại.
“Orgriml”
“Gã ta thế mà không chết.”
Vốn cho rằng dưới lần đột kích của anh Hoàng Hài và ba người họ, những người đó đã chết rồi.
Có vẻ như đề giết được một nhân vật ở cấp.
bậc Thiên Vương là điều không hề đơn giản.
Cũng giống như anh, Đông Hoàng Hải bên cạnh khế cau mày.
“Chính là họ, người của Thần Tích và Ám