Chương 39
Nếu không phải Sở Thanh Nam đến, cắt ngang lúc Vũ Hoàng Minh định ký tên Một nét bút đặt xuống, không cần suy nghĩ gì nữa, bị giết là cái chắc rồi.
Toàn bộ Bắc Sơn, ngoại trừ quân chủ ra, ai dám đối xử như thế với một Vương chứ?
Chỉ sợ là quân chủ, cũng sẽ không làm như vậy.
Ông chỉ là một thống đốc nhỏ, dám sao?
“Sự việc ngày hôm nay, ai dám để lộ ra nửa chữ, tự mình kết liễu đi, nghe rõ rồi chứ?”
Vũ Đức Trung một bên mở miệng nói, một bên lau lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Vâng!”
Mấy người cảnh sát nặng nề gật đầu.
Một người cảnh sát tương đối trẻ tuổi trong đó không hiểu nguyên nhân, nhỏ giọng dò hỏi: “Thống Đốc, vị kia… rốt cuộc là ai vậy am Vũ Đức Trung vừa nghe được, cười khổ một tiếng.
“Vị kia? Vị kia chính là một góc trời của.
Bắc Sơn!”
“Vương của Chiến Long Quân, biệt hiệu Minh Vương”
Hơn mười phút sau.
Vũ Hoàng Minh trở lại biệt thự, anh nhìn biệt thự trống không, ánh mắt lạnh lùng.
Tiếng hoan hô cười đùa như thường ngày, đều đã biến mất.
“Dâu Tây!”
“Nếu như con thiếu đi nửa sợi lông tơ, bố sẽ khiến cho bọn chúng phải dùng mạng để trả Cạch cạch!
Tiếng những khớp xương va vào nhau kêu lên cạch cạch Tới gần tối, Tô Thanh Trúc mới có chút mệt mỏi từ công ty trở về.
Vừa bước vào phòng khách, cô liền ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc Nhướng mày, nhìn về hướng Vũ Hoàng Minh đang ngồi hút thuốc lá trên ghế sa lon.
Cô biết, lúc Dâu Tây có ở nhà, anh sẽ không hút thuốc lá.
Nhất thời, trong lòng sinh ra vài phần căng thẳng.
“Hoàng Minh, Dâu Tây đâu?”
Cô cố gắng lộ ra vẻ tươi cười, xoa dịu tâm trạng của bản thân.
Vũ Hoàng Minh gẩy tàn thuốc trong tay rơi xuống, nặn ra một nụ cười “Về rồi à? Có đói không, anh đi nấu chút đồ cho em ăn”
Dứt lời, liền xoay người hướng về phòng bếp làm đồ ăn cho Tô Thanh Trúc.
Nhưng, Tô Thanh Trúc khẽ quát một tiếng, viền mắt lập tức phiếm hồng.
“Em hỏi anh, Dâu Tây đâu?”
Vũ Hoàng Minh đang đi về phía trước dừng lại bước chân, quay đầu, nhìn đôi mắt đỏ bừng của Tô Thanh Trúc.
“Yên tâm, Dâu Tây nhất định sẽ không có việc gì cả”
Tô Thanh Trúc vừa nghe thấy, biết ngay là Dâu Tây xảy ra chuyện rồi Không nhịn được trước mắt tối sầm, té ngã xuống đất.
Vũ Hoàng Minh tay mắt lạnh lẹ, bước một bước nhanh về phía trước, ôm cô vào trong lòng.
Nước mắt Tô Thanh Trúc chảy dài: “Nói cho em biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Vũ Hoàng Minh nâng tay lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc, Dâu Tây sẽ không có chuyện gì đâi Đỡ Tô Thanh Trúc ngồi lên ghế salon, anh hết kể đầu đuôi gốc ngọn, nguyên nhân hậu quả câu chuyện cho cô nghe.
Chỉ là che giấu đi một việc.
Đó chính là việc anh đã rời khỏi sở cảnh sát như thế nào.
“Anh đã để một người bạn của mình đi thăm dò, chậm nhất là ngày mai sẽ có tin tức, yên tâm đi”
Tay anh nâng lên khuôn mặt thanh tú của Tô Thanh Trúc, ngón tay cái nhẹ nhàng xẹt qua nước mắt trên gò má của cô.
Cảm nhận được ngón tay ôn nhu của Vũ Hoàng Minh, Tô Thanh Trúc không nhịn được nữa, nhào vào trong lồng ngực anh nghẹn ngào nức nở.
Thẳng đến khi khóc mệt rồi, mới nằm ngủ trong lòng của anh.
Vũ Hoàng Minh nhìn Tô Thanh Trúc trong lòng mình, lộ ra nụ cười ấm áp.
“Sau này, anh sẽ không để cho em và con gái chịu một tia ấm ức nào”
Cúi đầu hôn lên trán cô một cái, sau đó ôm cô lên bế vào trong phòng.
Giúp cô đắp chăn cẩn thận xong, mới quay lại phòng khách.
Lấy điện thoại ra, gọi cho Sở Thanh Nam một cuộc điện thoại.
“Sao rồi?”
Thành phố Minh Xuyên, trong một ngôi nhà trệt gỗ cũ nát “Long đại ca, người của nhà Mạc có phải là bị bệnh hay không? Lại có thể kêu chúng ta bắt cóc một đứa bé năm tuổi”
Một tên đàn ông cường tráng trong miệng nhai mì gói, vẻ mặt tò mò nhìn người đàn ông bên cạnh.
Đỗ Long lộ ra một tia cười lạnh: “Không nên hỏi thì đừng có hỏi, dù sao, tiền trao cháo múc: Nói thật thì, anh ta cũng có chút ngạc nhiên.
Một trăm triệu, để bắt cóc một đứa trẻ năm tuổi, thì có chút xa xỉ.
Bồng nhiên, vang lên những thanh âm thùng thùng.
Mắt Đỗ Long phút chốc sáng lên: “Đến rồi!”