CHIẾN LONG QUÂN TRỞ LẠI

Chương 484: Tôi không có thẻ căn cước

Đương nhiên, khi cô biết tin tức này đã là chuyện về sau.

Nếu Vũ Hoàng Minh đã tr thành vệ sĩ của Hồ Yên, vậy những việc như lái xe, đương nhiên là do anh làm.

Có điều, Hồ Yên ngồi phía sau cũng nhìn ra được, anh không quen thuộc đường ở Quý Thành.

Thậm chí đi chỗ nào cũng phải do cô chỉ đường.

“Tẩn Giang, anh không phải người của Quý Thành sao?”

Vũ Hoàng Minh lắc đầu: “Tôi cũng không biết?”

“Hà?”

Hồ Yên sững sốt một chút.

Không biết?

Là sao? Chẳng lẽ người này không biết mình từ đâu tới à?

“Vậy anh đến từ đâu?”

“Tôi tới từ một huyện nhỏ, đây cũng là lần đầu tới Quý Thành, cho nên không quen nơi này.”

Nghe vậy, Hồ Yên thỡ dài một hơi “Thì ra là vậy.”

“Phía trước rẽ trái, tòa nhà lớn đầu tiên chính.

là công ty của tôi.”

Hồ Yên chỉ phương hướng cho anh biết.

‘Vũ Hoàng Minh nhẹ nhàng đánh tay lái, cuối cùng dừng lại trước cửa tập đoàn Thịnh Hoa.

Sau khi dừng xe, Hồ Yên và Vũ Hoàng Minh cùng đi lên lầu.

“Đúng rồi, số điện thoại di động của anh là bao nhiêu?”

Trên đường đi, Hồ Yên hỏi một câu, cũng lấy điện thoại ra chuẩn bị lưu lại.

“Tôi không có điện thoại.”

Động tác trên tay Hồ Yên liền cứng đỡ.

Cô quay đầu nhìn về phía Vũ Hoàng Minh: “Anh… không có điện thoại?”

Vũ Hoàng Minh gật nhẹ đầu: “Đúng vậy, tôi không có điện thoại.”

Hồ Yên vỗ gáy một cái, rốt cuộc thì mình tuyển một vệ sĩ kiều gì vậy?

Xã hội hiện đại rồi mà còn có người không có điện thoại.

Quả thực là người trời mà!

“Được rồi, chờ tan làm tôi sẽ mua cho anh.

một cái.”

Hồ Yên cất điện thoại di động đi, dẫn theo.

anh đi vào thang máy lên tầng cao nhất.

Đi vào tầng cao nhất, không ít người đang làm việc.

Sau khi nhìn thấy Hồ Yên, ai cũng nhao nhao.

đứng dậy chào hỏi “Tổng giám đốc.”

Hồ Yên gật nhẹ đầu, không nói gì, trực tiếp.

đi đến phòng làm việc của mình.

Có điều, đám người lại bắt đầu bàn tán sau lưng Hồ Yên và Vũ Hoàng Minh.

“Trời ạ, người kia là ai vậy? Thế mà lại đi theo sau tổng giám đốc?”

“Ai biết được, có lẽ là nhân tài mà tổng giám đốc mướn được.”

“Thôi đi, người kia ăn mặc như vậy mà được mời đến công ty chúng ta, nói đùa à?”

Tất cả mọi người đều đang suy đoán thân phận của Vũ Hoàng Minh.

Đột nhiên, một âm thanh vang lên khiến cho.

đám người lập tức im lặng.

“Mọi người nói xem, liệu có phải là bạn trai của tổng giám đốc không?”

Đám người im lặng thật lâu, sau đó cưỡi ha ha lên.

“Cô đừng nói đùa chứ? Người này sao có bạn trai của tổng giám đốc?”

“Tùy tiện đi trên đưỡng tóm một người, còn tốt hơn so với người này.”

“Cô cảm thấy, tổng giám đốc sẽ coi trọng một người như vậy sao?”

Đối với tiếng bàn tán của đám người bên ngoài, Vũ Hoàng Minh nghe được rõ mồn một.

Có điều, anh cũng lười đề ý.

Đi theo Hồ Yên đến văn phòng.

Vừa mới vào văn phòng, Hồ Yên liền cời áo lông trên người xuống.

Dáng người hoàn mỹ hiện ra trước mặt Vũ Hoàng Minh, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, cực kỳ cân đổi.

“Đúng rồi, thẻ căn cước của anh đâu? Tôi cho người đi phô tô, sau đó chúng ta ký hợp.

đồng.”

Hồ Yên ngồi trên ghế tổng giám đốc, bắt chân nhìn về phía Vũ Hoàng Minh.

Lại chạm phải một ánh mắt bình tĩnh: “Tôi không có thẻ căn cước, hình như là bị rơi mất

Bình luận

Truyện đang đọc