Chương 22 “Bản tin thành phố”
“Một cuộc ẩu đả quy mô lớn đã xảy ra tại địa điểm khách sạn Vinh Hoa Thịnh Thế”
“Kết quả đã làm cho ba mươi sáu người chết, mười hai người bị thương nặng.”
“Trong đó, chủ tịch tập đoàn Lưu Thị là ông Lưu Thanh Trí và phó chủ tịch Lưu Thanh Bằng đều đã tử vong tại chỗ.”
Chỉ trong vòng nửa tiếng, tin tức này đã được.
truyền đi khắp Minh Xuyên.
Tất cả mọi người đều đang suy đoán, chuyện này rốt cuộc là do ai gây ra.
c1. – Về phần cướp dâu của Vũ Hoàng Minh, bọn họ căn bản đều không thèm để ý đến.
Một người dù có lợi hại đến mấy, liệu có thể chống lại được hơn bốn mươi tên vệ sĩ, lại còn đánh chết nhiều người như vậy?
Bọn họ đều đoán rằng, có phải là kẻ thù của nhà họ Lưu nhân cơ hội đến trả thù không?
Tại biệt thự của nhà họ Tô.
Mấy người trong nhà đều tỏ ra vô cùng bình †ĩnh, nhìn những hình ảnh được phát trên TV, có hơi sởn gai ốc.
Tận hơn ba mươi người chết, vụ này cũng lớn quá rồi.
Hơn nữa, hai người đó còn là hai kẻ có quyền lực cao nhất trong tập đoàn Lưu Thị.
Những hợp đồng mà bọn họ ký khi trước, , & ø cũng vì chuyện này mà đồng thời mất hiệu lực.
Tuy bọn họ cũng không phải là dựa hoàn toàn vào nhà họ Lưu, nhưng nếu mất đi những hợp.
đồng này, thì việc bọn họ muốn vực dậy cũng thật sự quá khó.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hai ba con nhà họ Lưu đều chết rồi, ai lại to gan, dám làm ra chuyện như vậy chứ?”
Tô Cao Cường nhíu mày, dường như không dám tin.
“Mà sau khi mấy người nhà họ Lưu đi đời, e rằng rất nhanh sẽ có kẻ đến tiếp quản tập đoàn Lưu Thị. Mọi người phải để ý tin tức, một khi có người mới đến tiếp quản, thì ta phải lập tức đến đó bàn chuyện hợp tác, hiểu chưa?”
Ông cụ Tô chẳng buồn quan tâm xem ai chết, chỉ chú ý đến lợi ích.
Hiện tại ở Minh Xuyên, nhà họ Tô chỉ được xem như một cái gia tộc hạng hai.
Nếu phải đem so sánh với những cái gia tộc hạng nhất kia, thì đúng là chẳng bằng một cái móng chân.
Mà tập đoàn nhà họ Lưu, lại thuộc về gia tộc đứng đầu trong hệ thống hạng hai, gần như sắp được tăng lên hạng nhất rồi.
Lần này hợp tác, chính vì nhìn trúng điều đó, cho nên bọn họ mới lựa chọn xây dựng quan hệ thông gia với nhà họ Lưu.
Nhưng mà, đâu ai ngờ được, lại xảy ra chuyện như vậy.
“Ba, chuyện này, liệu có liên quan đến tên nhóc kia không?”
Chú hai của Tô Thanh Trúc, Tô Trung Đức nhịn không được nên tò mò hỏi một câu.
Kết quả, đáp lại câu hỏi của anh ta lại là ánh nhìn kì lạ của tất cả mọi người trong nhà.
“Em trai, đầu óc em có vấn đề à?”
“Vũ Hoàng Minh chỉ là một tên tép riu, lấy gan ở đâu mà dám làm ra chuyện lớn như vậy?”
“Sau khi cậu ta đi nhập ngũ mấy năm, có khi nào lại cá chép hóa rồng rồi?”
Sau khi bị anh trai mắng, Tô Trung Đức có hơi lúng túng.
Quả thật, anh ta suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Nếu Vũ Hoàng Minh thực sự có khả năng ấy, thì đã đến nhà họ Tô từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến tận bây giờ?
“Đúng rồi, Tô Thanh Trúc đâu? Sao giờ này rồi mà vẫn chưa về?”
Ông cụ nhìn về phía Tô Cao Cường bằng ánh mắt sắc lạnh.
Vẻ mặt Tô Cao Cường ngẩn ra, sau đó mới trả lời: “Ba, con sẽ gọi điện thoại cho con bé, kêu nó lập tức trở về, sẵn tiện điều tra xem tình hình của tên nhóc kia mấy năm nay ra sao!”
Ông cụ nghe vậy rất tức giận, đập bàn nói: “Cái gì? Mày thấy chúng ta vẫn còn chưa đủ mất mặt à?”
“Tên nhóc đó, dám đến tận hội trường hôn lễ làm loạn, thì có việc gì mà hắn không làm được.
cơ chứ!”
“Gọi điện thoại cho con bé Thanh Trúc, hỏi xem nó có muốn quay về nhà không.”
Sau khi nghe thấy những lời này, mọi người trong nhà họ Tô đều trợn tròn mắt.
Mấy anh em của Tô Thanh Trúc cũng vì việc này mà luống cuống hết cả lên, rất dễ nhận ra, bọn họ đều muốn mượn cớ Tô Thanh Trúc còn có một đứa con gái để vươn lên nắm giữ vị trí quan trọng trong gia tộc.
Hiện giờ, ông cụ lại đồng ý cho Tô Thanh Trúc quay trở lại gia tộc, đây chẳng phải là nói, Tô Thanh Trúc sẽ có cơ hội được thừa kế nhà họ Tô?
“Ông nội, con không đồng ý.”
Tô Thanh Mai là người đầu tiên đứng lên phát biểu.