Chương 92: Xin lỗi, anh đã đến trễ rồi!
Vốn dĩ một người đàn ông đang tiến lại gần Tô Thanh Trúc, thân thể đột nhiên phát nổ.
Cả người gãy đôi ngã xuống đất.
Vũ Hoàng Minh quay đầu lại và nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt lộ ra một nụ cười chế nhạo.
“Như tôi đã nói, tốt nhất đừng nghĩ bậy bạ, nếu không sẽ chết rất khó coi.”
Nói xong trực tiếp đi về phía Tô Thanh Trúc.
Tuy nhiên, Mãnh Hổ bất ngờ giơ tay lên, đang định bắn.
Thật không may, có lại một tiếng súng khác.
“ôi Cánh tay cầm súng bị bắn gãy bằng một khẩu súng khác, sau đó rốt xuống dưới đất Máu phun ra như nước suối.
Hai người còn lại toát mồ hôi lạnh, Sấu Mã đã chết, cánh tay của đại ca cũng bị bắn gãy.
Bọn họ không biết mình đã đụng phải người có thân phận gì.
Mà Vũ Hoàng Minh ngay cả một mí mắt của anh ta bọn họ còn chưa đụng vào được, chỉ thấy anh ta tràn đầy ý tứ đi về phía trước của Tô Thanh Trúc.
“Xin lỗi, anh đã đến trễ rồi.”
Anh đưa tay cởi trói cho Tô Thanh Trúc.
Tô Thanh Trúc xoa xoa cổ tay bị đau của mình, hai mắt đỏ hoe nhìn Vũ Hoàng Minh.
Nước mắt cứ thế mà trải xuống.
“Bốp!”
Một cái tát tai thật kêu giang xuống.
“Anh đến đây để làm gì?”
“Cút đi!”
“Anh có biết nguy hiểm đến mức nào hay không, anh chết rồi, Dâu Tây phải làm sao? Em phải làm sao?”
Tô Thanh Trúc không chịu nổi cảm giác khó chịu trong lòng nữa, lao thẳng và lòng của Vũ Hoàng Minh, ôm chặt lấy anh.
Mấy giây sau, cô tách khỏi vòng tay của anh, đưa tay lên ôm lấy mặt anh, cô hôn anh.
Mặc kệ đang ở tại nơi máu me, cô dùng sức hôn nồng nhiệt lên đôi môi của Vũ Hoàng Minh.
“Đau.”
Vũ Hoàng Minh lộ ra một nụ cười, vỗ nhẹ lên sau lưng cô.
Rất lâu sau, Tô Thanh Trúc mới buông lỏng ra.
Đôi môi của cô có dính chút máu của anh.
“Lần sau, không cho phép anh mạo hiểm chạy đến đây nữa!”
Vũ Hoàng Minh bĩu môi, cười toe toét.
“Anh biết rồi.”
Tùy là nói như thế, nhưng trong lòng anh đã thề, tuyệt đối sẽ không để Tô Thanh Trúc và Dâu Tây gặp nguy hiểm nữa.
“Cậu Minh.”
Vũ Đức Trung ð bên cạnh hét lên với chiếc mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy.
Vũ Hoàng Minh quay đầu lại nhìn: “Sĩ quan Trung, thật ngại quá, đã kéo anh vào chuyện này.”
Nói xong, anh đi đến chỗ của Vũ Đức Trung rồi cời trói cho anh ta.
“Cậu Minh, nói đi đâu vậy, thuộc hạ nguyện vì ngài mà nhảy vào dầu sôi lửa bỏng.”
Tư thế Vũ Đức Trung như muốn quỳ xuống.
Nhưng mà Vũ Hoàng Minh dùng ánh mắt ra hiệu, Vũ Đức Trung lập tức hiểu ra.
“Thanh Trúc, em đi theo sĩ quan Trung ra ngoài trước đi, ở đây giao lại cho anh, mấy năm nay anh khổ luyện trong quân đội không phải là vô ích, chỉ mấy người bọn họ, không phải đối thủ của anh.”
Vũ Hoàng Minh cười một cái với Tô Thanh Trúc.
Tô Thanh Trúc nhìn anh thật sâu, cô cũng hiểu mình ở đây chỉ là gánh nặng.
“Em ở bên ngoài đợi anh!”
Nói xong, bèn cùng Vũ Đức Trung bước ra ngoài nhà máy hóa chất.
Lúc này, chỉ còn lại Vũ Hoàng Minh, Mạc Vĩnh Hùng, Mãnh Hồ và hai anh em của anh ta trong nhà máy hóa chất.
“Tuy rằng không biết lai lịch của mày, nhưng người có thể tha thì tha đi không tha thì anh em chúng tôi cũng đành chịu vậy!”
“Tôi hy vọng anh sẽ tha cho chúng tôi một con đường sống, từ nay về sau chúng tôi sẽ không đối địch với anh nữa.”
“Nếu không thì……”
Tay của Mãnh Hổ đã quấn đầy băng, và anh ta nhìn Vũ Hoàng Minh với khuôn mặt tái nhợt.
“Nếu không thì sao?”
“Lộp cộp!”
Vũ Hoàng Minh tự mình đốt một điếu thuốc, bình tĩnh nhìn ba người họ.
“Nếu không, tổ chức Ám Dạ của chúng tôi sẽ không bao giờ buông tha cho anhI”
Khỉ Con hét lên, bọn họ chưa bao giờ bị đe dọa như vậy.
Tổ chức Ám Dạ của bọn họ, sau lưng có một nhân vật thông thiên trấn giữ!