Chương 286: Khắp Bắc Sơn này, ai chịu nổi lửa giận của anh Minh?
“Vâng!”
Ba giọng nói từ nói góc tối đáp lời.
Anh bước ra ngoài sân, ngồi lên xe của Sở Thanh Nam.
Trương Hải Long ngồi ở ghế lái phụ.
Hai người họ lặng im không nói gì, cũng không dám tùy tiện mỡ miệng.
Nhưng bọn họ lại cảm giác được một luồng hơi thờ lạnh lẽo trong không khí.
Giống như tảng băng tinh khiết ngàn năm, nắng gắt cũng không thể làm tan chảy.
Vũ Hoàng Minh hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động ra.
Sau khi điện thoại được nhận, anh chỉ nói với người đàn ông ð đầu dây bên kia một câu “Chiến Long Quân, đội một, tất cả quay về vị trí!”
Sau đó, là cuộc điện thoại thứ hai.
“Chiến Long Quân, đội hai, tất cả quay về vị trí”
“Chiến Long Quân, đội ba…”
Cuối cùng, Vũ Hoàng Minh gọi cho Quốc Vương.
“Việc gì?”
Giọng của người ð trong thoại hơi lạnh lùng.
Có vẻ như có chuyện gì khẩn cấp đang xảy ra.
“Tôi phải về Huế, lần này, tôi không muốn anh ngăn tôi.”
“Tôi chỉ muốn nói một câu, kẻ nào cản đường tôi, giết!”
Sau khi người trong điện thoại nghe thế thì lặng im.
Anh ta không ngỡ Vũ Hoàng Minh sẽ về Huế nhanh đến thế.
“Sao lại gấp như vậy?”
Người đàn ông hơi khó hiểu.
“Bây gið con gái tôi đang ở Huế, sống chết không rốt”
“Nếu con bé chết thì tất cà những người liên quan đến việc này, trốn không thoát!”
Vừa dứt lời, bầu không khí chìm vào im lặng.
“Cậu đừng kích động, cứ tra rõ rồi tính sau, bây giờ không phải lúc cậu nên trờ vẻ!”
Dưỡng như bây giờ nhà vua không muốn anh trỡ về.
Một khi tr về, thế cục ð Huế sẽ có sự thay đồi.
“Anh muốn cản tôi?”
Trong giọng nói của Vũ Hoàng Minh tràn ngập ý lạnh.
Thậm chí còn có sát ý!
“Cậu có biết, nếu bây giờ cậu trở về sẽ như.
thế nào không?”
Nhà vua giận dữ gào lên với anh.
Bây giờ, thế cục của Huế tựa như một dây cung đang căng chặt, chỉ thiếu một chút sức lực nữa thôi thì cung sẽ rời nỏ, vọt rat Vũ Hoàng Minh không quay về, vậy thì còn ồn, anh ta có thể khống chế.
Nhưng nếu Vũ Hoàng Minh trở về, vậy thì hoàn toàn không thể khống chế được các quân binh khắp nơi, trực tiếp động thủ!
Đến lúc đó, chỉ sợ ngay cả anh ta cũng không khống chế được tình hình.
“Tôi mặc kệ chuyện gì sẽ xảy ra!”
“Tôi chỉ muốn biết con gái tôi vẫn đang ồn, nếu con bé chết thì những người đó chôn cùng!
Con bé sống, một số người phải chết chung!”
Lời nói lạnh lếo tựa băng quanh quần bên tai của Quốc Vương.
Anh ta cũng không viết nên nói gì.
“Cậu… suy nghĩ kỹ một chút, bây giờ… cậu thật sự không thể trỡ về.”
Chuyện đến nước này, anh ta cũng chì có thể khuyên bảo như thế.
Anh ta không thể ngăn cản sự xuất hiện của Vũ Hoàng Minh, vậy thì chỉ có thể chấp nhận.
Nhưng… anh ta không muốn trông thấy cảnh tượng ấy.
“Anh chưa từng làm cha, anh không hiểu được cảm giác này”
“Việc đã đến nước này, một là bọn họ chủ động thả con gái tôi ra, hai là tôi tự mình tìm tới cửa! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
“Kẻ nào cản tôi, phải giết!”
Nói xong, Vũ Hoàng Minh ngắt điện thoại.
Ở trên xe, Trương Hài Long và Sờ Thanh Nam chấn động!
Bọn họ thật sự không nghĩ rằng, anh Minh lại mạnh thế đến vậy!
Lần này về Huế, đến cả Chiến Long Quân cũng phải trờ vẻ theo, chỉ sợ Huế sẽ long trời lờ đất mất thôi.
Nếu… Dâu Tây thật sự không còn nữa.
Bọn họ không dám nghĩ tiếp, bời vì nếu thế thì rất kinh khủng.
Nhìn khắp Bắc Sơn, ai có thể chịu được lửa giận của anh Minh?
Chiến Long Quân hơn một trăm nghìn người, cũng chỉ đợi một câu lệnh này thôi!
“Đến Chiến khu phía Nam, chuẩn bị máy bay chiến đấu, tôi phải… về Huế!”