Chương 467: Cậu ta nhảy xuống rồi
Bên bỡ sông, Lão Thương, chuyện này rốt cuộc là sao?”
“Vì sao tôi lại có cảm giác Vũ Hoàng Minh như thay đổi thành một người khác vậy?”
Đông Hoàng Hải nhìn dấy hành lang sâu hoắm kia, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Với luồng khí thế mà Vũ Hoàng Minh bộc phát ra đủ đề nghiền ép tất cả mọi người.
‘Tôi cũng không biết, nhưng có vẻ như cậu ta bị người khác khống chế.”
Mộc Thương lắc đầu, ông cũng tò mò với sự.
thay đổi của Vũ Hoàng Minh.
Trước đó ông đã kiểm tra, kinh mạch của đứa nhỏ này bị phong tỏa một phần.
Không có cách nào đạt được cấp ám kình, nhưng vừa rồi lực bộc phát trong nháy mắt đó.
dưỡng như vược qua cả cấp ám kình.
Cho dù là mình cũng không có cách nào ngăn cậu ta lại.
“Rốt cuộc trên người anh đã xảy ra chuyện gì, sao lại biến thành như vậy?”
Đông Hoàng Hải có chút thất thần ngồi dưới đất, vốn tính nhân chuyện này sớm nói cho cho.
‘Vũ Hoàng Minh biết chuyện liên quan đến thân thể của anh.
Nhưng giờ xem ra, mọi liệu của anh ta rồi Trong lúc mọi người ở đây đều nghỉ hoặc không hiểu, một bóng người chạy vọt ra từ bên trong.
Mọi người liền nhìn sang.
Bao gồm cả Mộc Thương đều hít sâu một hơi.
Lúc này Vũ Hoàng Minh như một quả cầu lừa, cả người đỏ bừng.
Vũ Hoàng Minh đã biết thành người lửa vô thức nhìn thoáng qua đám người Đông Hoàng Hải.
“Anh Hoàng Minh!”
Cổ Nhị Ngưu chạy về phía Vũ Hoàng Minh hô lên một câu.
Nhưng…
‘Vũ Hoàng Minh vốn không đề ý tới bọn họ.
Trước mắt bao người, Vũ Hoàng Minh nhanh chóng phi nước đại về phía hạ lưu sông.
Rầm rầm!
Lúc này Mộc Thương cũng đuổi theo.
Cho dù không lấy được địa long châu, ông cũng phải tóm được thằng nhóc này.
Mấy người Đông Hoàng Hải cũng chạy theo, nhưng tốc độ của Vũ Hoàng Minh quá nhanh, bọn họ không đuồi kịp, chỉ có thể bám đuôi phía xa.
Đi tiếp hơn mười phút, Mộc Thương đã đuổi theo Vũ Hoàng Minh đến trước một thác nước cao hơn ba mưới mét.
“Vũ Hoàng Minh!”
Mộc Thương gào thét gọi tên Vũ Hoàng Minh.
Dưỡng như đối phương có phản ứng, quay đầu nhìn ông một cái.
Anh từ từ há miệng, có vẻ như muốn hô một.
tiếng: lão Thương.
Nhưng… còn chưa kịp mờ lời thì liền thả người xuống.
Mộc Thương nhanh chóng xông tới, nhưng vẫn chậm một bước.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Vũ Hoàng Minh biến mất trong dòng nước chảy xiết.
Thật ra dựa vào thực lực của ông, nhảy.
xuống từ nơi cao như vậy cũng không chịu tồn thương gì lốn.
Nhưng mà dòng nước chảy xiết quá, ông có.
‘thể cam đoan tìm được Vũ Hoàng Minh sao?
Sau mấy phút, bọn người Đông Hoàng Hải cuối cùng cũng đuổi tới.
“Lão Thương, Hoàng Minh, em ấy…”
Đông Hoàng Hải có chút không dám tin nhìn về phía Mộc Thương.
Mộc Thương lắc đầu: “Nó nhảy xuống rồi”
Lập tức, sắc mặt của mấy người cũng thay.
đồi.
“Đi thôi, đi về trước đã.”
Mộc Thương thờ dài một tiếng, về mặt u Đông Hoàng Hài, Cổ Nhị Ngưu, và Mai Nguyệt Thường đều im lặng.
“Không được, tôi muốn tìm anh Hoàng Minh”
Lúc này Cổ Nhị Ngưu còn muốn đuổi tiếp.
thế nhưng lại bị người đàn ông trung niên đứng sau lưng mình mạnh mẽ đè lại.
“Nhị Ngưu, đứng nóng vội, chờ chúng ta về rồi cho người đi tìm kiếm cũng không muộn.”
“Đúng vậy, chúng ta có thể dùng lực lượng của gia tộc để tìm kiếm Hoàng Minh.”
‘Đông Hoàng Hải lạnh lùng nói.
Mỗi gia tộc đều có đệ từ trong giới phàm tục, để bọn họ đi tìm người, có lẽ cũng khó.
Nhưng dù sao cũng đỡ hơn so với một người đi tìm.