MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

"Đúng vậy, huynh còn chưa kịp cởi?"

Đệt! Diệp Thiếu Dương đấm một phát xuống giường:

"Đừng nhắc đến chuyện này nữa! Đệ thích nghĩ thế nào thì nghĩ, giờ nói vào chuyện chính đi!"

"Chuyện chính gì? Kết hôn gì gì đó hả?"

Diệp Thiếu Dương nhào tới bắt lấy Qua Qua, ấn nó xuống giường. Nghiến răng nói: "Đệ ngoan ngoãn một chút cho ta nhờ đi! Chuyện chính, ta bảo đệ đi làm gì hả. Đệ tại sao lại về lúc nửa đêm nửa hôm thế này?"

"À, chuyện này hả? Đệ quay về là bởi vì không có phát hiện gì cả. Cho nên mới quay về nói với huynh một tiếng. Sau đó xem huynh có sắp xếp thêm gì không, nếu không thì đệ đi xem ti vi đây."

"Đệ đi xem ti vi đi!"

"Có việc gì thì gọi đệ nhé!" Qua Qua nhảy nhót, tinh nghịch chạy vào phòng khách.

Ngồi ở trên giường, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một lúc, hắn cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản như vậy. Vì thế hắn với lấy cái ba lô, lôi một chiếc bát tráng men ra rồi đi ra bên ngoài lấy nước.

Trên ti vi đang chiếu "Captain American".

Qua Qua nằm trên ghế sa lông, say sưa coi phim, mắt dán chặt cả vào cái ti vi.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu một cái, phim ảnh này thì vô đối rồi. Không chỉ có con người thích xem mà đến cả tiểu quỷ cũng yêu thích. Không đúng, Qua Qua vốn là một chú ve sầu hai mươi năm, về nguyên tắc thì nó là động vật.

"Lão đại, nếu huynh muốn đi sang phòng ngủ bên cạnh thì cứ đi đi, cứ coi như đệ là không khí là được rồi."

Diệp Thiếu Dương lườm hắn một cái, bưng một chén nước trở về phòng, đặt nó trên tủ đầu giường, lấy ra một ít tàn hương từ trong bát hương trước điện thờ Tam Thanh, rồi rắc nó vào trong nước.

Sau đó hắn vẽ một lá bùa, sau khi đốt nó đi thì vẩy ba vòng quanh miệng chén, mồm lẩm nhẩm đọc:

"Thiên địa Huyền Minh, chí thuần chí thanh, hỏa thật sinh thủy, Phù Quang Lược Ảnh, trừ bỏ nghiệp chướng, chỉ rõ cho ta, thái thượng vô cực mau mau nhận lệnh."

Hắn đem linh phù đi đốt rồi ném vào trong nước, nhưng lá bùa đang cháy lại không hề bị dập tắt, nổi lềnh bềnh trên mặt nước, thật sự nhìn rất kì quặc.

Diệp Thiếu Dương hai tay nâng đáy bát lên, nhắm hai mắt lại, trong đầu hắn âm thầm nghĩ đến giấc mơ trước đó rồi bắt đầu niệm chú Phù Quang Lược Ảnh.

Môn chú pháp này là một trong mười tám môn pháp thuật của nội môn Mao Sơn hắn, có thể giúp hiện lại tất cả những cảnh tượng có liên quan đến tử thi, hồn ma, linh hồn ác đã xảy ra trong một thời gian ngắn.

Với pháp lực của Diệp Thiếu Dương thì việc tái hiện lại việc cách đây mấy tiếng đồng hồ thì chẳng có vấn đề gì cả, huống chi việc này mới xảy ra cách đây chưa được một tiếng đồng hồ.

Niệm chú xong xuôi, Diệp Thiếu Dương lại niệm thầm thời gian đại khái. Sau đó hắn mở mắt, cứa một vết vào ngón tay, máu tí tách từng giọt nhỏ xuống.

Những giọt máu rơi vào nước thì lại lập tức sôi sùng sục.

Sau khi máu hòa vào nước xong thì mặt nước cũng tĩnh lại, hình ảnh phản chiếu của hắn trong nước cũng biến mất. Dưới sự bao trùm của ánh lửa từ linh phù, trên mặt nước xuất hiện hình ảnh một căn phòng ngủ.

Y hệt như máy quay phim.

Diệp Thiếu Dương nhìn thấy mình đang nằm ngủ trên giường. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra, Trong "màn ảnh" liền xuất hiện một bóng hình xinh đẹp, đó chính là Đàm Tiểu Tuệ.

Nhìn lại một lần nữa cảnh này, Diệp Thiếu Dương mới nhận ra, trên người cô ấy đang mặc trang phục của Miêu tộc.

Trái tim Diệp Thiếu Dương đập bụp một phát, hắn thấy Đàm Tiểu Tuệ bay về phía trước mấy bước, hai mắt rơi lệ máu, sau đó cô mở mồm định nói chuyện.

Cái kiểu "tái hiện hình ảnh" này thì lại không nghe được tiếng.

Tất cả đều đúng với những gì Diệp Thiếu Dương đã nhìn thấy trong mơ.

Đến cảnh hắn tỉnh dậy trong giấc mơ thì ánh lửa của lá bùa lay động một chút rồi tắt mất.

Những hình ảnh trên mặt nước cũng từ từ biến mất, mặt nước trở lại như thường.

Diệp Thiếu Dương ngồi ở trên giường, ngơ ngác nhìn về phía mặt nước, trên trán đã lấm tấm mồ hôi hột.

"Lẽ nào thật sự là hồn ma của Tiểu Tuệ?"

Giọng nói của Nhuế Lãnh Ngọc vang lên bên cạnh hắn.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lên nàng một cái, hắn hỏi:

"Sao cô lại sang đây?"

"Bị anh làm ồn nên tỉnh rồi, không ngủ được nữa."

Diệp Thiếu Dương nói: "Không thể là hồn ma được, tôi có treo kinh hồn linh ở đầu giường mà. Bình thường nếu có hồn ma đi vào thì chuông sẽ kêu..."

Cứ giả dụ như tu vi của hồn ma đó đủ thâm hậu thì quả thật cũng có thật né được sự phát hiện của kinh hồn linh, nhưng đến khi nó đi khỏi thì chắc chắn không thể nào không lưu lại chút vết tích gì như vậy.

Chính bản thân hắn lúc nhìn thấy Tiểu Tuệ định rời đi cũng đã tỉnh dậy ngay lập tức rồi đuổi tới tận ngoài cửa. Hơn nữa lúc đó cũng có cả Nhuế Lãnh Ngọc đang đứng ở ngoài, nhưng hai người bọn họ không hề phát giác ra bất kì dấu vết gì. Cho nên có thể loại trừ khả năng có hồn ma.

"Phù Quang Lược Ảnh không thể biểu hiện được giấc mộng, vì lẽ đó, Tiểu Tuệ khẳng định đã tới đây."

Diệp Thiếu Dương nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, nói chắc như đinh đóng cột:

"Chỉ có một khả năng duy nhất đó chính là, thứ đã tới đây là nguyên thần của cô ấy."

Nguyên thần chỉ cần đủ mạnh, trên nguyên tắc thì có thể đến được tất cả mọi nơi. Bởi vì không có hồn thể nên có thể qua mặt được tất cả các pháp khí.

Lúc trước Diệp Thiếu Dương đối phó Hồ Uy đã cùng với Tứ Bảo dùng nguyên thần để điều tra sơn động. Đến Âm Khôi tướng quân và Dương Quan Tử cũng không nhận ra bọn họ.

Nhuế Lãnh Ngọc chậm rãi gật đầu, cô nói:

"Nhưng mà không phải hồn phách của Tiểu Tuệ đã phách tán hết rồi sao? Chả lẽ có kẻ đã thu thập lại hồn phách của cô để hoàn hồn sao?”

Diệp Thiếu Dương cau mày lại rồi chậm rãi lắc đầu, hắn nói: "

Ngoài Phong Đô đại đế ra thì chỉ có bát đại Thiên Sư Triệu Huyền Đàm là có thần thuật tinh phách hoàn hồn thôi. Cứ coi như là tam vương nhất phán thì cũng đều không có cái loại pháp thuật nghịch thiên như này, mà Triệu Huyền Đàm và Đàm Tiểu Tuệ lại chẳng có liên quan gì đến nhau, có thể bỏ qua..."

"Đạo Phong thì sao?" Nhuế Lãnh Ngọc nói.

"Không có khả năng, mặc dù tôi không biết là Đạo phong học được thần thuật hoàn hồn từ đâu nhưng tuyệt đối không thể dùng bừa bãi được. Vả lại lúc đó tôi còn chưa gặp Đạo Phong."

Suy nghĩ một chút, Diệp Thiếu Dương lại nói: "Nhưng Phù Quang Lược Ảnh cũng sẽ không sai được. Hoặc đó là nguyên thần của Tiểu Tuệ hoặc chính là do những tà vật khác đã dùng ảo ảnh nguyên thần để tạo ra hình bóng của cô ấy. Phù Quang Lược Ảnh chỉ có thể rửa ảnh chứ cũng không thể phân biệt được thật giả."

Nhuế Lãnh Ngọc nói: "Anh có thể đi nghiệm chứng một chút để xác nhận xem có thật là Đàm Tiểu Tuệ đã hoàn hồn rồi."

"Nghiệm chứng kiểu gì? Lại đi xem sổ Sinh Tử ư?"

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nhún vai, lần trước xem sổ Sinh Tử của Vương Bình còn là vì có lí do đặc biệt, Thôi phủ quân còn khai ân. Tóm lại bản thân hắn không thể vừa có tí chuyện lại đến làm phiền người ta được.

Huống hồ cơ thể Đàm Tiểu Tuệ đã chết rồi, e là trên sổ Sinh Tử cũng đã xóa tên, có xem cũng vô dụng.

Diệp Thiếu Dương dựa thành giường, hắn hồi tưởng tỉ mỉ lại cảnh Tiểu Tuệ hồn phách tan biến, trong lòng lại dội lên một trận đau nhói.

Cô ấy là vì cứu mình mới liều mạng với Thất Nãi Nãi, xả thân để nhốt mụ ta lại, cuối cùng hồn phách cũng bị tiêu tan.

Bản thân hắn lúc đó nhìn tinh phách của nàng bay đi mất, mà tinh phách một khi tan biến, mất đi chỗ dựa sẽ giống như một cành hoa bị hái xuống, sẽ từ từ khô héo.

Thời gian đó rất ngắn ngủi, nhiều nhất cũng chỉ có mấy tiếng đồng hồ. Một khi khoảng thời gian đó qua đi thì dù có là Triệu Huyền Đàm cũng không có cách nào làm cho tinh phách sống lại được.

"Lúc đó là lão Quách thu xếp nốt mọi chuyện còn lại, tôi phải hỏi Lão Quách mới được."

Diệp Thiếu Dương cầm điện thoại di động lên, gọi cho lão Quách.

Sau khi điện thoại được kết nối thì đầu dây bên kia truyền đến một giọng con gái ngọt ngào:

"Ngươi là tên khốn kiếp?"

"Cái, cái gì! Sao cô lại mắng người!" Diệp Thiếu Dương nào biết nghe máy lại là một cô gái, đã thế vừa mở mồm ra là đã mắng người rồi nên nhất thời đơ tại trận luôn.

"Ồ xin lỗi, tại cha ta lưu trên điện thoại là tên khốn kiếp, tôi còn tưởng đấy là biệt hiệu của huynh chứ."

Hóa ra là con gái của lão Quách, Diệp Thiếu Dương quên mất tên cô bé là gì rồi, chỉ biết gọi là Tiểu Ngư.

Biết được chuyện lão Quách lưu tên mình thành "Tên khốn kiếp", hắn lúc đó hận đến nghiến răng nghiến lợi, bất lực than vãn:

"Con nhìn thấy có người có biệt hiệu là tên khốn kiếp?"

Bình luận

Truyện đang đọc