MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

“Đến đến đến! Ngươi nay là có tiền đồ rồi phải không!”

“Đạo Phong, ngươi diệt tông môn Côn Luân ta, bần đạo không đội trời chung với ngươi!” Một đạo sĩ tuổi già sức yếu rống giận, muốn lao tới.

Đạo Phong cười nói: 

“Bị đánh còn chưa đủ, còn muốn đến nữa?”

Lão đạo sĩ đó vừa nghe, có chút lùi bước, hướng Thanh Vân Tử quát:

“Các ngươi còn không lên sao!” 

“Lên!” Thanh Vân Tử kêu mấy người còn lại, dần dần tản ra.

Đạo Phong vừa thấy trận thế này, bắt đầu sinh ý lui, bị mấy đại tông sư này vây, chơi cũng không vui đâu, lập tức quay đầu nói với Diệp Thiếu Dương:

“Bốn người này, để lại cho ngươi sai phái, ta đi Huyền Không quan chờ ngươi.” 

Nói xong tung người bay lên, trực tiếp từ trên vách núi nhảy xuống, lăng không bay đi.

Mấy người bọn Thanh Vân Tử không biết bay, đành phải theo triền núi đi xuống.

Trương Vô Sinh gấp bùa thành chim, thả bay ra ngoài, ở phía trước dẫn đường. 

“Sư phụ!” Diệp Thiếu Dương đuổi theo.

“Các ngươi đi trước, ta nói mấy câu.” Thanh Vân Tử khoát tay, bảo bọn họ đuổi theo, bản thân xoay người nhìn Diệp Thiếu Dương, trừng mắt nói:

“Trông cậy vào tên ngu xuẩn ngươi bắt Đạo Phong, xem ra không được, lão tử vẫn tự mình động thủ cho rồi!” 

Diệp Thiếu Dương đỏ mặt lên, ngập ngừng nói:

“Thật không dễ dàng gì gặp mặt, nói mấy việc khác được không?”

Thanh Vân Tử lúc này mới đổi một vẻ mặt, thở dài nói: 

“Ngươi mắt thấy sắp phải lịch kiếp rồi, cẩn thận một chút.”

Diệp Thiếu Dương nói:

“Lịch cái gì kiếp?” 

Thanh Vân Tử từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy đóng dấu nhiều nếp nhăn nói:

“Ta đem yết ngữ viết trên đây, ngươi tự mình tìm hiểu.”

Nói xong liền đi. 

Lâm Tam Sinh biết được hắn là chưởng môn Mao Sơn, trong lòng kính trọng, vội vàng chào:

“Ra mắt đại pháp sư.”

Mộ Thanh Vũ cũng vẻ mặt nghiêm túc, dùng ánh mắt tràn ngập sùng kính nhìn Thanh Vân Tử, tựa như nhìn một tiên nhân. 

Thanh Vân Tử hướng Lâm Tam Sinh gật gật đầu, hướng Diệp Thiếu Dương vươn tay.

“Ta đến vội vàng, không mang tiền, mau cho ta mượn chút tiền lẻ, trên đường mua chút đồ ăn thức uống.”

Một câu này, lập tức khiến phong phạm tông sư của lão không còn sót lại chút gì. 

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, từ trong túi lấy ra một nắm tiền lẻ nói:

“Chỉ có chỗ này.”

Thanh Vân Tử đón lấy, vậy mà lại đếm từng tờ: 

“Mới hơn một trăm bảy mươi, cho thêm chút.”

“Thực không còn nữa!” Diệp Thiếu Dương kêu lên, một tay ở trong túi tiền nắm chặt thẻ ngân hàng.

“Đạo trưởng, chỗ tôi có một chút.” Mộ Thanh Vũ lấy ra ví tiền, đem tiền lấy hết ra, đưa qua. 

Thanh Vân Tử chỉ lấy một tờ một trăm, híp mắt hướng cô cười cười:

“Tiểu cô nương không tệ, có cơ hội đi Mao Sơn, tính miễn phí cho cô một quẻ.”

Bên kia, Diệp Thiếu Dương đầy lòng chờ mong mở tờ giấy đóng dấu, nhìn một lần, lòng tràn đầy khát khao hóa thành uể oải, da mặt giật giật, vẻ mặt cầu xin nói với Thanh Vân Tử: 

“Sư phụ, yết ngữ này người lần trước đã cho con rồi.”

Trên giấy viết vẫn là bốn câu kia:

Nhị long tương tranh nhất long thương, lưỡng đạo tương ngộ nhất đạo vong; bát thiên nữ quỷ nan tác mệnh, nhị thập nhất điểm bất năng trường. 

Thanh Vân Tử trừng mắt nhìn:

“Từng cho, chuyện khi nào?”

“Lần trước ở Thạch Thành, người bảo Quách sư huynh đưa cho con.” Diệp Thiếu Dương không biết nói gì, đây là trí nhớ gì vậy. 

“Ồ ồ, quên, vậy ngươi chậm rãi thăm dò cho rõ đi.” Thanh Vân Tử gõ trán, xoay người xuống núi, đi vài bước, lại quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương nói:

“Ta phải đi bắt Đạo Phong, không có thời gian giúp ngươi, dựa vào chính bản thân ngươi đi, ngươi nếu không chết, ta đến Huyền Không quan chờ ngươi, chết rồi thì đừng đi nữa.”

Diệp Thiếu Dương mặt nổi gân đen, vẻ mặt giống như bị người ta dùng giày đạp ở trên mặt một cước. 

Thanh Vân Tử bước nhanh xuống núi, nửa đường còn vấp một cái, bò dậy, khập khiễng đuổi theo mấy lão đạo sĩ kia.

“Ngươi có thể đi nhanh chút không!” Chưởng môn Côn Luân sơn oán giận nói.

“Ngã một phát, không đi nhanh nổi.” Thanh Vân Tử chống lưng: 

“Già rồi, không còn dùng được nữa.”

Trương Vô Sinh âm thầm cười lạnh, cũng không vạch trần.

Chưởng môn Côn Luân sơn vừa nghe liền phát hỏa, chỉ vào Thanh Vân Tử mắng: 

“Thanh Vân Tử, ngươi đừng cho rằng ta không biết, ngươi căn bản là không muốn bắt Đạo Phong, ngươi chính là giả vờ giả vịt!”

Vẻ mặt Thanh Vân Tử trầm xuống, nói:

“Nói bậy! Hắn là phản đồ của Mao Sơn ta, ta đương nhiên muốn bắt hắn!” 

“Hừ, mỗi lần sắp đuổi kịp hắn, ngươi luôn phải mắng trước một tiếng tên khốn, căn bản chính là đang nhắc hắn chạy mau, ngươi cho rằng ta là ngu ngốc à!”

Chưởng môn Côn Luân sơn tức giận trực tiếp tiến lên muốn túm áo lão.

Thanh Vân Tử cũng bực, cả giận nói: 

“Ngươi nói cái gì vậy, Đạo Phong đã bị ta trục xuất sư môn, có quan hệ cái lông với chúng ta à, ta là nể mặt ngươi mới giúp ngươi bắt hắn, ngươi còn to mồm với ta, đến đến, đánh một trận!”

Nói xong xắn tay áo, muốn đi lên đánh nhau.

Mông Phong và Hùng Đại Vĩ lập tức tiến lên khuyên can, mỗi người giữ chặt một vị. 

“Thôi, bớt nói hai câu.”

“Đánh nhau tổn thương hòa khí, có chuyện từ từ nói.”

Trương Vô Sinh ở bên cạnh chơi di động, làm bộ không để ý tới. 

Nếu có ai biết thân phận bọn họ, nhất định sẽ kinh ngạc tới mức cằm cũng rơi xuống:

Mấy vị tông sư đạo môn, tông sư một phái, mỗi người đều là mánh khoé thông thiên, có pháp lực vô biên, ở trong mắt người bình thường quả thực chính là người như tiên nhân, lại giống tiểu dân phố phường xô đẩy cãi nhau.

Cuối cùng vẫn là giải hòa, một đám lão nhân, dựa theo manh mối chim bùa lưu lại, tiếp tục đuổi theo... 

Diệp Thiếu Dương nhìn phương hướng Thanh Vân Tử biến mất, rất có loại xúc động muốn đi đuổi theo lão, nhưng mà không thể.

Còn có rất nhiều chuyện chờ mình đi làm.

“Diệp tiên sinh, Diệp tiên sinh?” 

Tương Lộ gọi vài lần, Diệp Thiếu Dương mới nghe thấy, quay đầu nhìn hắn.

Tương Lộ cẩn thận hỏi, mấy người chết kia nên xử lý như thế nào.

Một trận chiến này tuy đã diệt Hóa Xà, nhưng người cũng đã chết không ít. 

Diệp Thiếu Dương đi theo phía sau Tương Lộ, đám người tự động tách ra, lộ ra một mảng đất, có mấy thi thể nằm, đều là đầu một nơi thân một nẻo, còn có một người toàn thân đều nát.

Một đống xương cùng da thịt trải trên mặt đất, nhìn qua cực kỳ thảm thiết đáng sợ.

Diệp Thiếu Dương tiến lên kiểm tra một phen, không có thi khí và yêu độc vân vân, bảo Tương Lộ đi kiếm chút vôi đến, rắc lên những thi thể đó, sau đó lại vùi lấp, miễn cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn. 

“Bên kia còn có mấy thi thể, chính là mấy tên sinh viên kia, tình huống khá đặc thù, phiền toái Diệp tiên sinh đi xem...”

Diệp Thiếu Dương tới lều trại của Trương chủ nhiệm kia, nhìn lướt qua Lý Quân hôn mê ở trên mặt đất, còn có hai người chết quần áo không chỉnh tề kia.

“Quái nha, ba người này, sao lại ở trong cùng một lều trại?” 

Diệp Thiếu Dương cảm thấy buồn bực, cho dù một người gặp tập kích, người còn lại ở phụ cận nghe thấy động tĩnh, chuyện thứ nhất cũng nên là gọi người mới đúng.

Thạch Lỗi ngay tại bên người Diệp Thiếu Dương, nhìn thấy hai sinh viên chết thảm, than thở, mình là đạo sư lần thực tập này, lại đánh mất hai học trò, trở về thật sự khó có thể ăn nói.

Tương Lộ ở một bên lên tiếng an ủi, nói: 

“Giáo sư Thạch không cần tự trách, nói câu không nên nói, xảy ra chuyện như vậy, cũng là bọn họ tự tìm, ngài xem cái di động này là biết.”

Thạch Lỗi từ trong tay hắn tiếp nhận di động, đọc một hồi, lặng lẽ không lên tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc