MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Diệp Thiếu Dương giật mình, gật gật đầu.

“Soái ca cứu anh thật lợi hại, hắn là ai vậy?”

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, Đạo Phong đang nhặt lên nội đan Hóa Xà, nuốt vào trong bụng, đỉnh đầu thế mà lại hiện ra tam hoa giống Lâm Tam Sinh như đúc, chỉ là màu tối đen, nói lên là tà tu... 

Tam hoa xoay tròn, tản mát ra linh lực, quay quanh hắn xoay tròn, hiển nhiên là đang luyện hóa nội đan.

“Một tên khốn mà!” Diệp Thiếu Dương mắng.

Mộ Thanh Vũ nhíu mày, nói: 

“Người ta cứu anh, làm gì mắng chửi người ta?”

Mắt long lanh nhìn Đạo Phong, lẩm bẩm:

“Thực đẹp trai!” 

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, nhìn quanh, những hán tử bị dọa ngây người kia đứng ở xa xa ngây ngốc nhìn bên này. Tương Lộ cũng ở trong đó.

Diệp Thiếu Dương đem Tương Lộ gọi tới, bảo hắn đem những người này giải tán trước, Hóa Xà đã chết, tạm thời nơi này không có gì nguy hiểm, nhưng nói không chừng tương lai còn có thể gặp được cái gì, những người thường đó ở đây, chỉ là trói buộc.

Bốn đạo sĩ kia đang yên lặng thu nạp di thể hai đạo sĩ bỏ mình, đi đến trước mặt Đạo Phong, một người tiến lên xin chỉ thị, muốn đem thi thể đi mai táng trước. 

Đạo Phong không để ý tới, xem như ngầm thừa nhận.

Bốn người ôm hai thi thể, đi hướng xa xa, lúc đi ngang qua bên cạnh Diệp Thiếu Dương, bốn người đều ném tới ánh mắt phức tạp.

“Ài, ngươi không phải kẻ đó à!” 

Diệp Thiếu Dương nhận ra một người trong đó, là đệ tử Côn Luân, lại nhìn mấy người khác, tựa như cũng đều từng gặp, nhất thời nhớ ra, những người này đều là đệ tử Côn Luân, lúc trước đi theo Lăng Vũ Hiên, tham gia trận chiến phong yêu đối phó Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Mấy kẻ này đều là phe Lăng Vũ Hiên, lúc trước đều từng trào phúng mình.

Diệp Thiếu Dương đối với bọn họ không có ấn tượng gì tốt, nhưng Lăng Vũ Hiên đã chết, những ân oán này cũng đều đã kết thúc, không đáng làm khó bọn họ, về sau cũng đều đường ai nấy đi. 

Trong lòng Diệp Thiếu Dương âm thầm ngạc nhiên, mấy kẻ này sao có thể xuất hiện ở đây, hơn nữa nhận Đạo Phong sai phái?

Bốn người nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, vẻ mặt cũng rất phức tạp, sau đó yên lặng rời đi, đi chôn đồng môn.

Qua Qua nhảy lên bả vai Diệp Thiếu Dương, nói với hắn một cái tin tức vô cùng chấn động: 

"Đạo Phong một mình hủy Côn Luân sơn môn, dùng yêu khí ô nhiễm Côn Luân thần tọa, diệt linh căn, nhưng cũng may chưa giết người, chỉ là đem đệ tử đánh chạy hết."

Diệp Thiếu Dương nghe, đồng thời kinh ngạc nhìn Đạo Phong, trong đầu hiện lên trường hợp Đạo Phong và các đạo sĩ Côn Luân đấu pháp.

Côn Luân đệ nhất nhân Lăng Vũ Hiên đã chết, sư thúc Ngọc Thần Tử kia của hắn cũng đã chết, nhưng Côn Luân là một trong sáu đại đạo tông, cao thủ khẳng định còn không ít, hơn nữa trên núi tất nhiên có trận pháp cấm chế, còn có linh lực thần tượng thêm vào, cho dù là quỷ yêu có chút tu vi, muốn xâm nhập sơn môn cũng không có khả năng. 

Mà Đạo Phong... lại một mình tiêu diệt tông môn Côn Luân, tu vi hắn hiện nay, thật sự đã nghịch thiên rồi sao?

“Mấy kẻ này rất khôi hài, thua ở dưới tay Đạo Phong, sợ chết cầu xin tha thứ. Đạo Phong cũng không thả bọn hắn đi, gieo vào trong cơ thể bọn hắn Quỷ Vực hàn băng, chỉ cần hắn khẽ động ý niệm, mấy người này nháy mắt sẽ chết, cho nên bị Đạo Phong coi là vật hi sinh để sai phái.”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy ngạc nhiên, nghĩ đến lúc trước sáu người đó phấn đấu quên mình đối phó huyết vụ yêu vân, thì ra là bị Đạo Phong bức bách... 

Qua Qua bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói:

“Mấy người này cũng không nghĩ tới, những kẻ liều chết ngăn cản Đạo Phong, đều bị hắn thả chạy, bọn họ cầu xin tha thứ, ngược lại bị bắt thành nô bộc, hiện tại nhắm chừng hối hận xanh cả ruột rồi.”

“Sơn môn bị diệt, nhục nhã cỡ nào, lại hướng kẻ địch cầu xin tha thứ, nói câu không nên nói, cũng là đáng đời!” Mộ Thanh Vũ thản nhiên nói. 

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng lắc đầu:

“Cũng không thể nói như vậy, cầu sinh là bản năng con người, cô có thể không coi trọng hắn, nhưng không cần thiết lợi dụng điểm ấy để thương tổn người ta.”

Chậm rãi tới trước mặt Đạo Phong, nhìn chằm chằm hắn, tâm tình cực kỳ phức tạp. 

“Ta không ngờ, ngươi thực sẽ làm ra loại chuyện này.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói:

“Nói cho ta biết, ngươi vì sao phải diệt tông môn Côn Luân?” 

Đạo Phong xoay người lại hỏi:

“Cái gì?”

“Ngươi không có khả năng bởi vì đối phương chửi một câu, liền đi tiêu diệt tông môn người ta. Ngươi không phải người như thế, nếu ngươi là vậy, ta khinh thường ngươi.” 

Khóe miệng Đạo Phong hiện lên một ý cười trào phúng:

“Ta vì sao phải để mắt tới ngươi? Ngươi cho rằng, ngươi là ai?”

“Ngươi cho rằng ngươi là ai!” Diệp Thiếu Dương siết chặt hai nắm đấm, hướng hắn lớn tiếng quát, phong phạm cao nhân lúc trước đối phó Hóa Xà hoàn toàn không thấy nữa. 

“Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì, muốn làm cái gì, ngươi đừng cứ chơi trò ngầu mãi, biến thành cao thâm như vậy được không?”

“Bệnh thần kinh.” Đạo Phong thản nhiên tự nói.

Qua Qua bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vì sao hai huynh đệ này mỗi lần gặp mặt, đều là cãi qua cãi lại như thế này? 

Nghĩ đến một số chỗ bẩn nào đó, bịt miệng cười trộm.

Lúc này bốn đạo sĩ đi chôn người kia đã trở về, đứng ở phía sau Đạo Phong, trên mặt đều là một biểu cảm u ám đến cực điểm vẻ mặt.

“Tên khốn này!” 

Dưới núi đột nhiên có một tiếng quát trầm giọng.

Đạo Phong nhướng mày, lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn.

Cả người Diệp Thiếu Dương run lên, thanh âm này... 

Đột nhiên quay đầu, nương ánh trăng, nhìn thấy mấy bóng người theo đường núi leo lên, một người cầm đầu nhìn qua sáu bảy mươi tuổi, trên người mặc áo lam nhiều nếp nhăn, lưng có chút còng, râu chữ bát, sặc mùi rượu, một đôi mắt khép hờ, muốn bao nhiêu đáng khinh có bấy nhiêu đáng khinh.

Mấy người phía sau, có thường phục, cũng có trang phục đạo sĩ, tuổi cũng không nhỏ, một người ít nhất nhìn cũng đã ngoài năm mươi. Một hai người trong đó Diệp Thiếu Dương biết, chính là chưởng môn Long Hổ sơn Trương Vô Sinh.

Chưởng môn Lao Sơn Mông Phong, chưởng môn Nhạn Đãng sơn Hùng Đại Vĩ, còn có mấy lão già nhìn cũng là tinh khí nội liễm, tuyệt đối không phải người bình thường. 

Đều là tông sư Đạo môn...

Nhưng ánh mắt Diệp Thiếu Dương từ trên mặt bọn họ quét một chút là rời khỏi, dừng ở trên người lão nhân áo lam trước nhất, nụ cười tràn ra, gọi một tiếng thật ngọt:

“Sư phụ!” 

Chưởng môn Mao Sơn Thanh Vân Tử!!

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không ngờ, lại gặp lão ở chỗ này!

Thanh Vân Tử nhìn hắn một cái, liền không để ý tới nữa, ánh mắt dừng ở trên mặt Đạo Phong, chống hai đầu gối, há mồm thở dốc. 

Diệp Thiếu Dương nhìn lão, lại nhìn nhìn Đạo Phong, trong lòng sinh ra một sự kích động mãnh liệt.

Thầy trò ba người, đã bao nhiêu năm không cùng nhau gặp mặt? Từ khi Đạo Phong đi, hình như chưa từng có. Đạo Phong lần đó lên núi trộm Thái Ất phất trần, cũng chưa gặp mặt Thanh Vân Tử, trực tiếp tìm mình.

Lần trước thầy trò ba người cùng một chỗ, mình còn chưa đến mười tuổi. Diệp Thiếu Dương vĩnh viễn nhớ rõ, đó là một ngày trước khi Đạo Phong xuống núi, mùa đông, thầy trò ba người tụ tập một chỗ ăn lẩu. 

Đó là lần đầu tiên mình uống rượu, ba người xử lý hai bình Bạch Kiền lâu năm, đều say không dậy nổi.

Chỉ chớp mắt hơn mười năm trôi qua, thầy trò ba người một lần nữa gặp mặt, lại không ngờ, là một cảnh tượng như thế này.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương rất kích động, cũng có chút ảm đạm. 

“Tên khốn này!” Thanh Vân Tử lại mắng một tiếng:

“Ngươi chạy, ngươi cứ việc chạy, lão tử đuổi tới chân trời góc biển cũng đuổi kịp ngươi!”

Khóe miệng Đạo Phong giật giật, nói: 

“Ông cho rằng tôi thực sự đánh không lại ông?”

Bình luận

Truyện đang đọc