MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Sao có khả năng!

Trên thân kiếm kim tiền còn một dòng dịch đặc, lan tràn ra ở trên thân kiếm, chỗ đến, kim tiền dần dần hòa tan.

Mao Tiểu Phương tuy chấn động, nhưng dù sao cũng là thiên sư, phản ứng cũng cực nhanh, thừa dịp kiếm kim tiền chưa ăn mòn toàn bộ, rung lên thân kiếm, lại niệm lên Phi Tiên Chú, kiếm kim tiền vốn là mấy trăm đồng tiền bị chỉ đỏ xấu vào, trải qua loại dịch đó ăn mòn, dây thừng đã đứt, bị Mao Tiểu Phương rung lên, tiền tài phân tán, ở dưới chú ngữ kích phát, hướng tới cương thi đối diện bay qua.

Đồng tiền đều rơi ở trên người cương thi kia, kết quả. Trực tiếp bị ăn mòn, hoá lỏng thành khí, biến mất ở trong không khí.

Cương thi kia lắc lư đầu, hướng hai người chậm rãi bò tới.

“Đây là cái gì!” Mao Tiểu Phương hít ngược khí lạnh, lấy ra một cái chuông đạo, giằng co với cương thi kia. Trong lòng cực kỳ lo lắng: trải qua một hai hiệp giao phong vừa rồi, hắn đã nhìn ra, tà vật trước mắt nghi là cương thi này, tu vi tuyệt đối ở trên mình, thậm chí hắn và Diệp Thiếu Dương hai người cộng lại cũng không nhất định là đối thủ.

Nghĩ đến Diệp Thiếu Dương hiện tại chỉ có thực lực Chân Nhân, Mao Tiểu Phương một mặt đề phòng cương thi trước mặt, một mặt thấp giọng nói: “Thiếu Dương Tử, tôi đến bám trụ nó, cậu chạy trước đi.”

“Tôi nếu là chạy đi, anh sẽ không dễ chạy thoát. Anh giúp tôi chống đỡ trước một hồi.” Diệp Thiếu Dương đứng ở phía sau Mao Tiểu Phương, lấy ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, ở trên đất bắt đầu vạch, sau đó chọn vào đâu đồng.

Bên kia, cương thi thời điểm bò đến cách Mao Tiểu Phương không đến mấy mét, trong giây lát bay lên trời, hướng Mao Tiểu Phương cho tới.

Mao Tiểu Phưong một tay cầm chùy gô, dùng sức gõ vang chuông đạo.

“Cạch” một tiếng nổ vang, nghe vào trong tai người ta còn không tính là gì, nhưng đối với tà vật mà nói, lại không khác một tiếng sét đánh.

Cương thi run rẩy một phen, bị đánh văng ra mấy mét, đầu lắc lư, trong miệng chảy ra dịch, nhìn qua càng thêm điên cuồng, đôi tay run run, lại lần nữa bò tới. Kẻ này cũng có linh trí, cảm giác chuông đạo trong tay Mao Tiểu Phương khó đối phó, không quá muốn chính diện cùng với hắn, ý đồ công kích Diệp Thiếu Dương núp ở phía sau bày trận.

Nó cũng nhìn ra Mao Tiểu Phương đang dốc sức bảo hộ Diệp Thiếu Dương, vì thế vòng quanh, muốn đem Diệp Thiếu Dương khai đao trước.

Mao Tiểu Phương cũng chỉ đành xoay vòng vòng, chắn ở trước người Diệp Thiếu Dương, nói: “Thiếu Dương Tử, cậu đang làm cái gì, còn không mau chạy?”

“Sắp xong rồi.”

Diệp Thiếu Dương vừa nói xong câu này, cương thi kia nôn nóng khó dằn nổi bổ nhào lên, Mao Tiểu Phương lại lần nữa gõ vang chuông đạo, kết quả một lần này cương thi có vết xe đổ, thanh âm chuông đạo vừa vang lên, cương thi liền hét lớn một tiếng, trong miệng phun ra một luồng thi khí mãnh liệt, mạnh mẽ đem tiếng chuông tạo thành linh khí dao động chấn vỡ, khẽ nâng tay, hướng ót Mao Tiểu Phương quạt tới.

Mao Tiểu Phương trong tình thế cấp bách cũng không để ý chuông đạo nữa, trực tiếp dùng côn gỗ đào gõ chuông cản một cái.

Va chạm với móng vuốt cương thi, Mao Tiểu Phương lập tức cảm thấy cánh tay tê dại, thân thể cũng lui ngược mấy bước, ngẩng đầu nhìn, cương thi đã lướt qua hắn, hướng Diệp Thiếu Dương bổ nhào tới.

Không ổn!

Mao Tiểu Phương vừa muốn làm phép đề phòng, Diệp Thiếu Dương từ phía sau đẩy hắn một cái, trực diện cương thi.

Hai tay cương thi quơ lên, vỗ hai bên huyệt Thái Dương của Diệp Thiếu Dương.

Ở trong nháy mắt hai cánh tay gần thịt nối liền của nó tiếp xúc đến đầu Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương ép người về phía sau, hai tay kết ấn, niệm: “Thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh! Thiên thu thần uy, tát đậu thành binh!”

Cương thi rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng nổ như đậu rang, tiếp theo linh quang hiện ra, hợp thành một cái Thái Cực đồ, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm của Diệp Thiếu Dương liền cắm ngược ở giữa Thái Cực đồ, thân kiếm phát ra ánh sáng tím loá mắt, hội tụ vào trong song ngư đồ.

Linh lực cường đại giống như vô số đao nhọn, hướng thân thể cương thi cắt lên…

Mao Tiểu Phương thấy một màn như vậy, cuối cùng hiểu Diệp Thiếu Dương vừa rồi đang làm gì hắn dùng kiếm

trên mặt đất khắc xuống phù văn, chôn đậu đồng, đồng thời dùng Thất Tinh Long Tuyền Kiểm định trận, sau đó dẫn cương thi đi qua, dùng pháp thuật rắc đậu thành binh dẫn cháy trận pháp, sau mượn dùng linh lực của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đem trận pháp phát huy đến cực hạn…

Thật sự là… Có ý tưởng.

Trên thực tế, Diệp Thiếu Dương cũng là bất đắc dĩ mới làm như vậy, mình bây giờ chỉ có thực lực Chân Nhân, mặc kệ dạng trận pháp cao minh nào, ở trong tay mình cũng không phát huy ra tác dụng gì, chỉ có mượn dùng linh lực Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, để kích hoạt trận pháp cấp cao, đạt tới hiệu quả mình kỳ vọng.

Ở dưới lực lượng trận pháp xay nghiền, cương thi kia lập tức toàn thân bị thương, máu thịt be bét, thân thể vặn vẹo, ý đồ từ trong trận pháp lao ra, những căn bản không bò dậy được.

Diệp Thiếu Dương căn bản không muốn đi quản nó chết sống, từ trên đất rút lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, gọi Mao Tiểu Phưong một tiếng, hướng phía cửa thung lũng lao đi.

Chạy ra khỏi mây đen, hai người cũng đến cửa thung lũng, quay đầu nhìn lại, đám mây đen kia lại lần nữa ngưng tụ, hình thành một mảng dài nhỏ, lại lần nữa điên cuồng cuốn tới.

Hai người không dám chậm trễ, chạy vội, Mao Tiểu Phương chạy thẳng, đột nhiên Diệp Thiếu Dương kéo hắn một cái, “Mao sư huynh, anh xem!”

Mao Tiểu Phương quay đầu nhìn, chỉ thấy mảng bóng đen kia, giống với các quỷ hồn mất đi nhân hồn, dừng lại vị trí của thung lũng, các quỷ hồn đó con nào cũng giương nanh múa vuốt, hướng mình bên này phát ra tiếng gầm rú, nhưng tựa như bị một tầng thủy tinh không nhìn thấy ngăn trở, không dám rời khỏi cửa thung lũng một bước, đám mây đen kia cũng tương tự, ở vị trí của thung lũng dừng lại không tiến lên.

Tại sao có thể như vậy!

Diệp Thiếu Dương và Mao Tiểu Phương nhìn nhau một cái, trong lòng hai người đều cảm thấy kinh ngạc không thôi, dừng lại một lát, Diệp Thiếu Dương đánh bạo trở về bên cạnh cửa thung lũng, cách những quỷ hồn kia chỉ có khoảng cách mười mấy bước. Những quỷ hồn này vẫn đang trù trừ không tiến lên.

Mao Tiểu Phương cũng đi tới, Diệp Thiếu Dương gọi hắn rời khỏi nơi này, đi về phía trước một hồi, lại quay đầu nhìn, những quỷ hồn đó không quan sát bọn họ nữa, mà là trở lại trên quỹ tích bình thường trước đó, tiếp tục ở trong thung lũng đi vòng vèo.

Mây đen cũng một lần nữa triển khai, một lần nữa lấp đầy toàn bộ thung lũng…

“Đây là chuyện gì, bọn họ vì sao không đuổi theo ra?” Mao Tiểu Phương ngạc nhiên nói.

“Trong mây đen kia, còn có tà vật khác, kẻ bộ dạng giống cương thi kia không phải tà vật duy nhất.” Diệp Thiếu Dương nói, “Nếu thật sự đuổi theo tới, lấy hai người chúng ta, thật sự không nhất định chạy thoát được.”

Mao Tiểu Phương gật gật đầu, nói: “Ta hiểu ý tứ của ngươi.”

Tà vật giết người, căn bản sẽ không lưu tình, đặc biệt là nhằm vào pháp sư, chỉ cần hai bên thực lực không chênh lệch nhiều, trên cơ bản đều sẽ liều chết chiến một trận, bằng không thả chạy một pháp sư, nói không chừng sẽ đưa tới một đám.

Lấy từ trước mắt mà nói, nếu đối phương còn có chuẩn bị ở sau, vậy không nên mặc cho bọn họ rời khỏi như vậy.

Chuyện này trái với lẽ thường, khiến Diệp Thiếu Dương cùng Mao Tiểu Phương thật sự không hiểu, ngồi ở trên mặt đất khổ sở suy nghĩ.

Mao Tiểu Phương nói: “Chỉ có một loại khả năng, tà vật trong thung lũng kia, hoặc nói là lực lượng tà ác gì, không có cách nào rời khỏi thung lũng.”

Bình luận

Truyện đang đọc