MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Đạo khả đạo phi thường đạo: ​Ai đó đã nói ​“Một phương pháp bất di bất dịch thì không phải là một phương pháp.”

​ Bất kỳ người nghệ sĩ nào cũng hiểu được câu này, dù đó là ca sĩ, văn sĩ, họa sĩ, thi sĩ hay chi chi sĩ… Đó nghĩa là, tất cả mọi định nghĩa, mọi công thức, mọi phương pháp, mọi lề luật, cứng ngắc, về bất cứ điều gì trên đời, đều không dùng được cho người bậc thầy, bậc “sĩ”

Chúng chỉ có thể dùng cho môn sinh nhập môn, hàng “sinh”

mà thôi.

Lão tử gói ghém đời sống và nghệ thuật sống như thế trong hai câu đầu tiên của Đạo Đức Kinh, vang vọng qua hơn 25 thế kỷ của triết lý‎ Đông phương: Đạo khả đạo phi thường đạo Danh khả danh phi thường danh Tạm dịch: Đạo có thể coi là đạo thì không là đạo vĩnh viễn Tên có thể gọi là tên thì không là tên vĩnh viễn “Đi thôi, để ta đưa các ngươi trở về.”

Nói xong, Tiêu Dật Vân ở phía trước dẫn đường, ba người ​Diệp Thiếu Dương ​theo sát ở phía sau, đi vào trên hoàng tuyền đại đạo, những tên quỷ sai đang áp giải quỷ hồn đi đầu thai liền lập tức bái kiến “Tham kiến Tiêu áp tư!”

Tiêu Dật Vân giả bộ vẫy vẫy tay rất phong cách “Đều đi làm việc đi”

Chính mình lại đi ngang qua hoàng tuyền đại đạo, đối diện lại có hai cái cây, cành lá tách ra hướng hai bên, lộ ra một cái con đường nhỏ.

Tiêu Dật Vân dẫn đầu đi vào, ​Diệp Thiếu Dương ​đi sát theo sau, Tiểu Mã kéo Qua Qua, hỏi “Như thế nào ở đây lại có một con đường, đây là đi nơi nào?”

“Ngươi một tên phàm nhân, biết nhiều như vậy để làm gì?”

Qua Qua nói mà hai mắt chuyển động qua lại, nhìn ngó khắp nơi, nghĩ thầm đây là cái chỗ nào vậy, trên đường Hoàng Tuyền sao lại có một con đường bí ẩn như vậy? Ở hai bên con đường nhỏ là một rừng trúc lá rậm rạp, nhưng các cây trúc đều là màu tím, nhìn qua thật là quái dị.

Đi được một lúc, thì đường nhỏ trở nên trống trải hơn, đi vào một mảnh đất trống có rừng trúc bao quanh.

Ở giữa đó có một cái bàn đá, cùng mấy cái ghế đá, Tiêu Dật Vân tiếp đón ba người ​Diệp Thiếu Dương ​ngồi xuống ghế đá, chình mình cũng ngồi xuống, sau đó vỗ vỗ tay, nói “Một ly trà!”

Một lát sau, từ trong mặt sau của rừng trúc vang lên động tĩnh, có một tên quỷ dịch ăn mặc như quỷ nam đang cầm theo một cái chén nhỏ bằng sứ men xanh đi tới, đưa đến tay của Tiêu Dật Vân.

Tiêu Dật Vân dùng nắp ly quải lấy nước trà, bưng lên tính muốn uống.

Tiểu Mã liếm liếm môi nói “Ta nói này đại huynh đệ, ngươi thật là không có đạo nghĩa gì cả, ngươi chỉ kêu cho ngươi một ly trà chính mình uống, chẳng lẽ đạo đãi khách của âm phủ các ngươi đều như vậy à?”

Tiêu Dật Vân cười ha ha, bàn tay khẽ chuyển, chén trà liền bay trên bàn đá đến trước mặt Tiểu Mã “Vậy thì mời ngươi uống.”

Tiểu Mã cảm thấy có chút không đúng, liền nhìn vào trong cái ly, trong nước trà còn có một đoàn đồ vật đen tuyền gì đó đang lơ lửng trong chén, nhìn kỹ, thì dĩ nhiên đó là tóc, cả kinh nói “Đây là cái gì!”

“Đây là trà quỷ!”

Qua Qua trừng mắt nhìn hắn “Vong Xuyên thủy cùng với đầu của quỷ hồn! có thể gia tăng tu vi, đây là thứ tốt đó, ngươi uống đi!”

Tiểu Mã nghe hắn giải thích, tức khắc cảm thấy trong cơ thể muốn ghê tởm, liền xua xua tay “Vẫn là ngươi tự mình dùng đi, khẩu vị nặng như vậy, ta không uống được.”

Tiêu Dật Vân vươn tay ra cười cười, đột nhiên cánh tay lại dài ra, đem cái chén trước mặt Tiểu Mã thu hồi, uống lấy một ngụm tỏ vẻ là thơm ngon ngào ngạt.

Tiểu Mã nhìn cảnh này mà cả người run lên lập cập.

Tiêu Dật Vân buông chén trà, nhìn ​Diệp Thiếu Dương ​nói “Mấy năm không gặp, mà pháp lực của ngươi mạnh lên không ít, đến ngay cả cái tên ngốc nhị pháp vương kia cũng không phải là đối thủ của ngươi, ta thật sự là giật hết cả mình, ta cũng là hoài nghi có hay không ta cũng không phải là đối thủ của ngươi.”

Diệp Thiếu Dương ​nhún nhún vai, nói “Đừng có mà nói nhảm, ta hỏi ngươi, cái quỷ hồn mà ta đuổi giết kia, vì sao lại có thể xông vào được Luân Hồi ty, thủ binh Luân Hồi ty, còn có đại pháp vương đã đi đâu rồi?”

“Âm binh phạm giới, trong đoạn thời gian này, bọn họ đều ra bên ngoài chinh chiến, ngay cả nhị pháp vương cũng là mới trở về.”

Diệp Thiếu Dương ​giật mình nói “Âm binh phạm giới? là âm binh ở nơi nào?”

“Còn có thể là nơi nào nữa, đương nhiên là Thái Âm sơn, mới đoạn thời gian gần đây, bọn họ làm ra động tác rất lớn, không biết là đang mưu đồ chuyện gì.”

Diệp Thiếu Dương ​lại hỏi tiếp, Tiêu Dật Vân cũng không nói ra được nguyên nhân, tóm lại, thì quỷ vực gần đây không có yên ổn, người của Thái Âm sơn liên tiếp xâm nhập, Phong Đô đại đế phái rất nhiều âm binh trấn thủ ở bờ sông Âm thủy hà, do đó lúc này mới tạo ra tình huống thủ binh ở nội phủ âm ty không nhiều, hơn nữa đã lâu lắm rồi không có chuyện oán quỷ đánh sâu vào địa phủ, nên tính cảnh giác của thủ binh kém, mới tạo thành cớ sự như đêm nay.

Nếu không phải là do vậy, thì cho dù có đến một trăm Diệp Tiểu Thước, cũng không có khả năng xông vào âm ty, càng đừng nói đến Luân Hồi ty mà bắt hồn.

“Chuyện này, ngươi không cần hỏi thăm quá kỹ càng.”

Tiêu Dật Vân nói “Phủ quân đại nhân bảo ta chuyển vài lời cho ngươi, chuyện trên nhân gian, hiện tại âm ty không có rảnh mà bận âm, toàn là phải dựa vào chính các ngươi, chờ khi ngươi bình định được nhân gian, thì lại mời ngươi hỗ trợ, càn quét Thái Âm sơn.”

Diệp Thiếu Dương ​nghe thế liền khẩn trương luống cuống “Từ từ nào, mấy lời này của lão Thôi là có ý gì? Cái gì mà kêu bình định nhân gian, chuyện khác không nói, chỉ là quỷ khấu khắp nơi, ta cũng chưa chắc có thể thu phục được, chứ đừng ở đó mà càn quét Thái Âm sơn, lão Thôi tưởng ta trở thành thần à?”

Tiêu Dật Vân nhún vai “Ta chỉ là truyền lời, chuyện khác không biết.”

Diệp Thiếu Dương ​buồn bực trong lòng “Dù sao thì ngươi nói cho lão ấy, chuyện này cùng ta không có quan hệ, đừng tưởng ta là bộ hạ của hắn.”

Tiêu Dật Vân cũng không có trả lời mà thần bí cười cười Diệp Thiếu Dương ​lại nghĩ đến một chuyện, chất vấn tiếp “Đúng rồi, còn phụ thân ta luôn ở Uổng Tử thanh, ngươi không lại không biết?”

“Uổng Tử thành lại không phải là nơi của ta quản, ngươi lại không có hỏi thăm, ta như thế nào biết được, phủ quân đại nhân tuy là biết, nhưng có những quy củ không phải ngươi không biết, hắn không thể nào nói với ngươi được.”

Diệp Thiếu Dương ​trầm ngâm một lái rồi nói “Ngươi hỏi giúp ta hỏi thăm một chút, mẫu thân cùng gia gia của ta sau khi chết…...”

Tiêu Dật Vân nhìn hắn “Sau đó thì sao?”

“Nếu bọn họ chịu khổ …..

thì giúp ta chiếu cố họ một chút, nhưng không cần nói cho ta, miễn cho ta ràng buộc.



Tiêu Dật Vân vừa lòng gật gật đầu, nói “Ta cũng là muốn hỏi ngươi một vấn đề, vì cái gì mà ngươi lại không thăng Địa Tiên?”

Còn không chờ ​Diệp Thiếu Dương ​trả lời, lại bổ sung thêm một câu: “Ngàn vạn lần đừng có là lừa ta, nói ngươi pháp lực không đủ, hiện tại thực lực này của ngươi, đã quá dư dả để phong tiên!”

Diệp Thiếu Dương ​cúi đầu không nói gì một lúc, rồi nói “Ta nói ta không dám thăng tiên, ngươi có tin không?”

“Vì cái gì mà không dám?”

“Ta, còn chưa có tìm ra được đạo của mình.”

​Diệp Thiếu Dương đành trả lời thật.

Tiêu Dật Vân cau mày, đến áp tư của Thiên Tử Điện cái gì cũng biết này, cũng cảm thấy bối rối.

“Đạo môn chi đạo, còn không phải là Đạo sao?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Đạo môn chi đạo, là tiền nhân ngộ đạo, không phải là Đạo của ta, nếu ta bắt chước lấy, ta cùng với bọn họ, có gì khác nhau?”

Tiêu Dật Vân nói: “Trở thành thiên hạ đệ nhất đạo sĩ, danh đăng tiên tịch, thay trời hành đạo....

chẳng lẽ đó không phải là thứ mà đám đạo sĩ các ngươi theo đuổi đến cùng sao?”

“Ít nhất...

không phải là ta.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ một hồi, rồi lắc đầu, “Ta cũng không biết ta đang theo đuổi cái gì, nhưng ta cảm thấy,ta nhất định phải tìm ra con đường riêng thuộc về mình, nếu ta nghĩ thông suốt được, thì ta sẽ tiếp nhận bài vị Địa Tiên.”

Tiêu Dật Vân nói: “Ngươi nghĩ như vậy rất là nguy hiểm, một khi không cẩn thận sẽ nhập ma.”

“Yên tâm đi, ta không để tâm vào mấy chuyện vụn vặt.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Không nói việc này nữa, hôm nay chuyện quỷ hồn nhân gian xâm nhập vào Luân Hồi ty, Âm Ty có tra xét đến cùng không?”

Tiêu Dật Vân nhướng nhướng chân mày, “Có ngươi ứng phó, Âm Ty cũng yên tâm.”

“Ta?”

Diệp Thiếu Dương trợn to mắt.

Tiêu Dật Vân nói: “Đại Đế nói, Âm Ty hiện tại binh lực thiếu thốn, cho nên chuyện này giao cho ngươi đi đối phó, nếu ngươi mà chết, đại đế lại an bài khác.”

Ngừng một chút rồi nói, “Đại Đế còn nói, làm đệ tử của hắn, ngươi nhất định phải tranh giành gianh đua, nếu như bị mấy tà vật giết chết, hồn phách cũng đừng có tới Âm Ty, bằng không sẽ phạt ngươi xuống Địa Ngục.”

“Đệch!”

Diệp Thiếu Dương buồn bực, đứng lên nói, “Được rồi, nếu các ngươi không hỗ trợ, thì ta đi đây”

.

Bình luận

Truyện đang đọc