MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Chuyện này chắc chắn có liên quan tới Mộ Thanh Phong!”

Ngô Dao nhíu mày, nói: “Vì sao anh biết?”

“Lúc Ôn Hoa Kiều chết, hắn đã trưởng thành? Ít nhất cũng đã mười mấy tuổi, tuy không phải Ôn Hoa Kiều đẻ ra, nhưng dù sao cũng là con riêng của chồng, hơn nữa là nam đinh duy nhất trong nhà, kế mẫu chết hắn khẳng định phải nâng quan tài hạ táng. Kết quả hạ táng một quan tài rỗng, người khác có thể không rõ chân tướng, Mộ Thanh Phong là người hạ táng cuối cùng, hắn không thể không biết.” 

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:

“Hắn đã biết nhưng không ồn ào làm lớn chuyện, điều đó cho thấy hắn nhất định biết về chuyện của thi thể, hơn nữa ngầm đồng ý chuyện này.”

Về phần Thanh Vũ, lúc ấy còn nhỏ, lại là con gái, chuyện này chắc chắn không biết. Nếu cô ấy biết, tất nhiên sẽ không đồng ý làm như vậy. Dù sao đó cũng là mẹ của cô ấy.” 

Ngô Dao chậm rãi gật đầu: “Anh có muốn đến hỏi thử Mộ Thanh Phong về chân tướng chuyện này hay không?”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn cô một cái:

“Tất cả chuyện này nếu là hắn gây ra, tôi không phải là tự đưa mình lên họng súng sao, hiện giờ chỉ có thể âm thầm điều tra.” 

“Anh là nói... Mộ Thanh Phong đã hại Ôn Hoa Kiều?” Ngô Dao chấn động.

“Rất có thể.”

“Trời ạ!” 

Ngô Dao che miệng:

“Đó là mẹ kế của hắn mà. Tôi nghe bà cô nói, mẹ con bọn họ cảm tình rất tốt, dù sao lão tế ti mất sớm, Mộ Thanh Phong xem như được Ôn Hoa Kiều nuôi lớn, không có lý do gì...”

“Có lý do hay không cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.” 

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới biểu hiện của Mộ Thanh Phong khi ép Thanh Vũ lập gia đình, loại cảm giác thiết diện vô tư đó làm Diệp Thiếu Dương không chút nghi ngờ, hắn là một người bình tĩnh ít sống kiểu tình cảm.

Người như thế làm việc cẩn thận lý trí, vì đạt mục đích, thường rất quả quyết, người thân cũng không nhận.

“Anh đã hoài nghi anh ta, không thể đi tìm anh ta nghiệm chứng, vậy anh điều tra tiếp như thế nào đây?” 

Ngô Dao mặt mày cau có: “Anh là người ngoài, ở nơi này từng bước khó khăn, cho dù dân bản xứ biết cái gì cũng chắc chắn sẽ không nói cho anh.”

“Ít nhất có một người có lẽ có thể nói cho tôi biết chân tướng.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Người bạn tốt nhất kia của Ôn Hoa Kiều trong miệng bà cô của cô, Tố Khiết.” 

“Bà ấy sao, đó là một bà điên, tôi có biết.”

Ngô Dao giải thích, nhà Tố Khiết cách nhà cô của mình không xa, lúc cô còn nhỏ, dượng phải đi nơi khác làm công, một mình bà cô độc, thường xuyên đón cô tới nơi này ở.

Cô thân với mấy đứa trẻ con hàng xóm. Vì Tố Khiết là người điên, nhà chưa từng đóng cửa nên bọn họ thường xuyên đi trong sân nhà Tố Khiết chơi trốn tìm, bởi vậy rất là quen thuộc đối với nhà bà ấy. 

“Nhưn, anh tìm bà ấy hỏi cũng không được gì đâu, sau khi Ôn Hoa Kiều chết, bà ấy đau lòng quá độ nên đã điên rồi.”

Diệp Thiếu Dương cười cười: “Hai người bọn họ có quan hệ tốt thế nào đi nữa thì cũng chỉ là bạn bè, cho dù là chị em ruột thịt cũng không thể vì một người chết mà đau lòng muốn chết. Nghĩ kỹ lại, thật sự đau lòng quá độ sẽ chết người, nhưng chắc chắn sẽ không khiến một người bình thường biến thành kẻ điên.”

Ngô Dao ngẩn người, cũng cảm thấy hắn nói có lý, lẩm bẩm: 

“Chẳng lẽ là giả bộ hay sao?”

“Có thể giả bộ mười mấy năm hay sao, sao được chứ. Nhưng chuyện này tất có chỗ kỳ quái.”

Diệp Thiếu Dương hỏi cô về tình hình gia đình Tố Khiết, Ngô Dao nói cho hắn biết, một mình Tố Khiết ở nhà cũ, con của bà thì ở trên trấn, cùng vợ và con ở nhà mới nhưng mỗi ngày đều sẽ đưa cơm cho Tố Khiết, con dâu thỉnh thoảng có thể sẽ đến cắt tóc tắm rửa cho bà. 

“Tôi nghe nói, nàng dâu con trai Tố Khiết rất hiếu thuận, vốn muốn đón bà ấy đón tới ở nhà mới nhưng Tố Khiết thường xuyên tự mình chạy về nhà cũ, nàng dâu không có cách nào, cũng chỉ đành theo bà ấy.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu nói: “Vậy vừa hay, chúng ta bây giờ phải đi.”

“Bây giờ?” Ngô Dao nhìn thoáng qua di động: “Cũng hơn mười một giờ rồi.” 

“Vừa hay chứ sao, ban ngày đi tìm một kẻ điên, hơn nữa tôi còn là người ngoài, làm người ta chú ý quá, càng thêm bất tiện.”

Ngô Dao đồng ý, hai người mặc áo ngủ xuống lầu, ở chỗ lễ tân mượn một cây dù, bung dù rồi đi ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương vốn không muốn đưa Ngô Dao đi cùng nhưng hắn không biết chỗ, Ngô Dao cũng nói không rõ nên đành phải phiền cô đi một chuyến. 

Đi qua con đường đêm khuya không người, xuyên qua ngõ nhỏ, Diệp Thiếu Dương rất nhanh đã bị lạc phương hướng, đi mãi tới dưới chân núi.

Ngô Dao chỉ vào một khoảng sân có cổng rộng mở, tỏ vẻ nơi này chính là nhà Tố Khiết.

“Trong nhà bà ấy không có gì cả đâu, một bà điên ở một mình một nhà, ngay cả trộm vặt cũng lười ghé thăm nên quanh năm không đóng cửa, cũng không có nguy hiểm gì.” 

Ngô Dao thò đầu nhìn vào trong sân, một mảng tối đen.

“Cũng không biết bà ấy có đây hay không, bà ấy có đôi khi sẽ ngủ lang ở bên ngoài.”

“Tôi tự vào xem, cô đi về trước đi.” 

Diệp Thiếu Dương đưa ô cho cô: “Nơi này cách nhà bà cô của cô cũng gần, tôi cũng không tiễn cô.”

Ngô Dao liền có chút mất hứng.

“Không phải đã nói trước là tôi muốn giúp anh sao?” 

“Cô giúp tôi đã quá nhiều, tôi không muốn làm cô lún vào quá sâu, tôi không thể để cô mạo hiểm.”

Diệp Thiếu Dương nhìn cô, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Vậy được rồi, tôi cũng không ở lại thêm phiền cho anh, ngày mai điện thoại liên hệ, có chỗ nào cần hỗ trợ, anh nhất định phải tìm tôi.” 

Ngô Dao xê dịch ô ở phía trên đầu hắn, một bàn tay đặt lên bờ vai hắn, chăm chú nhìn vào mắt hắn, lo lắng nói:

“Tôi muốn hỏi anh một câu, anh thật sự muốn điều tra tiếp sao?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt: “Cô đây là có ý gì?” 

“Vốn dĩ tôi không sợ, nhưng chuyện này có thể là do Lý Ông tế ti gây ra… Anh cũng biết quan hệ của hắn và nhà tộc trưởng. Cho dù anh tra ra gì, thì thế nào? Chuyện này vốn không liên quan đến anh, anh vì sao cứ phải khuấy vũng nước đục này lên chứ?”

Ngô Dao thở dài, lắc đầu:

“Không phải tôi ích kỷ, chuyện này đã trôi qua nhiều năm như vậy, cho dù Ôn Hoa Kiều chết có oan tình gì cũng đã kết thúc rồi, anh cần gì phải mạo hiểm vì những chuyện cũ năm xưa, nói cho tôi biết vì sao anh làm vậy?” 

Diệp Thiếu Dương nhìn cô ở khoảng cách gần, cười cười: “Tôi nói là vì muốn duy trì chính nghĩa, cô có cười tôi ngốc không?”

Ngô Dao lắc đầu.

“Ôn Hoa Kiều đã chết, chuyện này tôi có thể không truy cứu, nhưng Mộ Thanh Vũ vẫn còn, làm rõ chuyện năm đó là vì cho cô ấy sự công bằng. Có lẽ đến lúc đó tôi có thể thuyết phục cô ấy rời khỏi Tương Tây. Tôi không muốn cô ấy gả cho Bảo Tạp.” 

Ngô Dao nhìn hắn vài giây, nói: “Anh thích cô ấy?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai:

“Vì sao nhất định phải thích cô ấy mới có thể giúp cô ấy? Tôi học Lôi Phong làm việc tốt không được sao?” 

Ngô Dao bị hắn chọc cười một tiếng, lập tức lại lắc lắc đầu, thở dài:

“Không phải tôi ích kỷ, Diệp đại ca, anh đã cứu tôi, tôi coi anh là người thân. Tôi biết anh biết pháp thuật, rất lợi hại nhưng Lý Ông là tế ti, vu sư lợi hại nhất Thập Bát Trại.

Còn có sức mạnh phía sau lưng hắn, thậm chí chỉ cần hắn nói một câu, tất cả người Thập Bát Trại đều sẽ đối địch với anh. Cường long không ép được địa đầu xà, anh đấu không lại bọn họ.” 

Diệp Thiếu Dương nhìn cô, bỗng nhiên cười cười.

“Thử xem đã, không thử làm sao biết được.”

Bình luận

Truyện đang đọc