MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Diệp Thiếu Dương nhìn Đằng Vĩnh Thanh, lắc đầu, nói: "Cám ơn huynh đã hỗ trợ, nếu không có huynh, trò chơi sớm đã kết thúc."

Trên mặt Đằng Vĩnh Thanh lộ ra thần tình khó xử, nói: "Thật sự xin lỗi, ta chỉ muốn giúp huynh."

"Thôi bỏ đi, không sao đâu!". Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn thì thấy đại bộ phận thuỷ vực đều đã khôi phục lại màu sắc bình thường, duy chỉ còn lại một góc hồ là vẫn còn màu đen, vì vậy chỉ huy Cam Tín Văn lái thuyền qua hướng đó.

Trên đường đi gió êm sóng lặng, Diệp Thiếu Dương cũng hơi trầm tĩnh lại, nhớ tới pháp khí Đằng Vĩnh Thanh sử dụng lúc trước, hỏi: "Huynh đã dùng thứ gì để đánh Hà Cơ mà lợi hại như vậy?"

Đằng Vĩnh Thanh lấy từ trong túi ra hai vật như hột đào, cười cười nói: "Hạt bồ đề, pháp khí mà Phật gia chúng ta thường dùng nhất, cũng tương tự như hạt đậu đồng và tiền Ngũ Đế của các huynh."

Diệp Thiếu Dương gật đầu, cảm thấy rất mới mẻ.

Du thuyền hấp dẫn vô số ánh mắt của thôn dân, bọn họ thậm chí còn hồi hộp khẩn trương hơn người trên thuyền, vô cùng bái phục mấy vị pháp sư lúc nãy chiến đấu với quỷ. Bọn họ luôn nghĩ, những người này đều là người thuộc một thế giới khác.

Nhất là Diệp Thiếu Dương, chỉ cần nhìn thấy mấy lần hắn làm phép thành công, những thôn dân liền xem hắn như một vị thần uy danh, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Mà dưới sự chờ mong của mọi người, truyền thuyết vẫn tiếp tục tiếp diễn.

Du thuyền bắt đầu bước vào vùng thủy vực, kinh qua tầng tầng lớp lớp sóng lớn, sau đó phong ấn lại hai vị trí cuối cùng, khóa kín toàn bộ trận pháp, vùng nước đen chỉ còn lại tại một góc của hồ chứa nước.

"Trận pháp đã được khóa kín, vì sao vẫn còn một vùng nước đen?". Đằng Vĩnh Thanh không hiểu rõ về trận pháp Đạo gia, giật mình hỏi.

Diệp Thiếu Dương nói: "Bát quái có thất đinh, cửu cung còn lại một, dựa theo bát quái phương vị bày ra hậu thiên trận pháp, bất kể là khởi trận hay là phá trận cũng không thể hoàn hảo được, tất nhiên phải có một trận cước dùng để tiết khí, trừ phi là tiên thiên trận pháp thì mới phải bắt buộc hoàn hảo..."

Đằng Vĩnh Thanh nhíu mày, hỏi rằng: "Tiên thiên trận pháp là trận pháp như thế nào?". Lời vừa ra khỏi miệng, không đợi Diệp Thiếu Dương trả lời, hắn đã ngại ngùng, nói: "Ta lỡ lời, ta không nên hỏi."

"Không sao, mấu chốt là tiên thiên bát quái không phải chỉ nói đôi ba lời là có thể hiểu rõ, khi nào có cơ hội ta sẽ nói tỉ mỉ với huynh!". Diệp Thiếu Dương cười cười, chỉ phía tiền phương: "Hà Cơ ở đó, đến đó bắt nàng ta trước, những thứ khác tính sau!"

Du thuyền vừa lái vào khu vực nước đen, toàn bộ thuỷ vực lập tức rung chuyển, sóng lớn cuồn cuộn nổi lên phô trương thanh thế. Cam Tín Văn mở tối đa môtơ nhưng vẫn không thắng được lực sóng lớn. May mà có Tỳ Hưu Ấn và tượng Phật nhỏ trấn áp nên du thuyền không bị lay động quá lớn.

"Làm sao bây giờ?". Lão Quách nãy giờ không hé răng chợt lên tiếng hỏi.

"Chờ nàng hiện thân.". Diệp Thiếu Dương nói: "Nàng tạo ra động tĩnh lớn như vậy cũng phải bỏ không ít tu vi, cứ để nàng dùng hết tu vi, chờ nàng đuối sức, chúng ta sẽ giăng lưới bắt."

Lão Quách gật đầu, móc thuốc lá ra phân cho mấy người thôn dân hút, một người trong đó rất khẩn trương nhìn Diệp Thiếu Dương: "Đại pháp sư, tôi biết ngài bản lĩnh thông thiên, thế nhưng ngài nhất định phải đưa bọn tôi trở về an toàn!"

Diệp Thiếu Dương cười nhàn nhạt.

Đúng lúc này, cơn sóng động trời đột nhiên chìm xuống, thuỷ vực trở nên yên tĩnh không gì sánh được.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói rằng: "Sư huynh, chuẩn bị xong chưa? Những người còn lại chú ý, Hà Cơ chỉ còn một sinh lực cuối cùng, các người không cần làm gì hết, chỉ cần giữ bánh lái cho tốt, không được để thuyền chìm xuống nước."

Hắn vừa nói xong, mấy người thôn dân lập tức chạy đến bánh lái, hợp sức cùng Cam Tín Văn ôm lấy bánh lái.

Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, du thuyền bị vật gì đó đập mạnh vào thành, một cơn sóng lớn hơn mười mét chồm đến hất tung du thuyền, những người bên ngoài trông thấy không nhịn được la hét ầm ĩ.

Chu Tĩnh Như lấy hai tay che ngực, ngồi trên băng ghế run run rẩy rẩy, không còn quan tâm đến điều gì, chỉ thầm niệm kinh thánh trong lòng, cầu bình an cho Diệp Thiếu Dương.

Du thuyền bay cao hơn mười mét rồi từ từ hạ xuống, cảm giác không trọng lực nhất thời làm mọi người buồn nôn khó chịu.

Chỉ nghe “Răng rắc…” một tiếng, du thuyền bỗng nứt thành hai mảnh, tuy nhiên nó vẫn chưa chìm hẳn, tất cả mọi người trên thuyền đều thất kinh.

Đối diện du thuyền là con sóng lớn cao vút, một quái vật trồi lên trên mặt nước, vọt về phía bọn họ.

Mọi người định thần nhìn lại, cả người quái vật màu đỏ như máu, đầu to, nửa người trên như một con cá với cái mồm rộng đến mang tai, lộ ra hai hàng… không, bốn hàng răng nanh đen dà, mỗi hàm đều có hai hàng trên dưới, biểu tình dữ tợn đáng sợ, nửa người dưới của nó cũng có vô số vật tựa như xúc tua cắm vào thân.

Bên trái thân là một cái xúc tua lớn nhất, thế nhưng bên phải lại thiếu mất đi một cái cũng tương tự như vậy, tựa như nó đã bị vật gì đó cắt đứt, Diệp Thiếu Dương lập tức suy nghĩ, đây là chính là hai cánh tay của quái vật mà bị mũi tên cắt đi một cái.

Quái vật này lớn hơn gấp mấy lần du thuyền, tách nước lao lên, miệng phun ra một luồng hắc khí bay về phía bọn họ.

Không cần nói, ai cũng biết đây đích thực là chân thân của Hà Cơ, một sinh vật tựa cá mà không phải là cá.

Đằng Vĩnh Thanh lại một lần nữa cản Diệp Thiếu Dương xuất thủ trước, hai tay tạo thành hình chữ thập, nắm một chuỗi tràng hạt, cao giọng niệm chú: "Vô tướng pháp ấn, hư không bồ đề, phá!"

Hắn vung hai tay lên, ném chuỗi tràng hạt lên không trung, chuỗi tràng hạt càng lúc càng lớn, cư nhiên chụp lại cái đầu to lớn của Hà Cơ, lập tức có vô số đạo kim quang bắn ra hòa cùng với hắc khí.

Diệp Thiếu Dương cười nhàn nhạt, biết Đằng Vĩnh Thanh định khoe khoang pháp thuật Phật gia trước mặt mình, vì vậy chỉ khoanh tay đứng một bên, nhìn hắn biểu diễn.

Đằng Vĩnh Thanh không ngừng niệm chú, chuỗi tràng hạt cũng không ngừng thắt lại đầu của Hà Cơ, định ép thân thể Hà Cơ nhỏ lại, thế nhưng Hà Cơ tình nguyện để chuỗi tràng hạt cắm vào trong thịt, máu đen ứa ra, cũng không thu nhỏ lại thân thể, nàng biết rõ, nếu cứ như vậy, nàng sẽ rơi vào cục diện bất lợi.

"Diệp Thiên sư, xem ta thu phục đây!". Đằng Vĩnh Thanh đắc ý mỉm cười, gia tăng tốc độ niệm chú, lần tràng hạt, kim quang càng lúc càng lún sâu, khiến đầu Hà Cơ liên tục bắn ra máu.

"Ááá!". Hà Cơ ngẩng đầu lên gào thét, tu vi trong cơ thể chợt bộc phát, chỉ nghe “Bùm” một tiếng, chuỗi tràng hạt trên đầu lập tức vỡ tung…

Bình luận

Truyện đang đọc