MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

“A...” Trong miệng Tuyết Kỳ phát ra tiếng kêu quái dị, thân thể cũng run rẩy lên như động kinh, nhưng hai tay bị Câu Hồn Tác trói, lại không giãy ra được.

“Nói rồi như vậy là vô dụng.” Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lấy ra một vật lóe hàn quang, hướng ót Tuyết Kỳ đâm xuống.

Ở trong tiếng kêu thê lương, Tuyết Kỳ ngã xuống, thân thể duỗi thẳng tắp ở trên mặt đất, giống một cái xác, không nhúc nhích.

Qua khoảng năm giây, thân thể của nó nhanh chóng héo rút xuống, tan như cây gậy băng, sau đó hoá khí biến mất.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu hướng phía nào đó tập trung tinh thần nhìn lại.

“Cậu nhìn cái gì.” Tạ Vũ Tình hỏi.

“Có một luồng năng lượng vô hình, bay đi rồi.” Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói, “Câu hồn sứ giả, không trách được xưng là bất tử.”

Lúc này, cửa phòng trộm của hàng hiên mở ra, Tuyết Kỳ từ bên trong đi ra, nhìn nhìn Diệp Thiếu

Dương, lại nhìn nhìn Tạ Vũ Tình, nói: “Hai người đang làm gì.” Tạ Vũ Tình vừa muốn mở miệng, một cột ánh sáng đèn pin chiếu tới, chiếu vào trên mặt Diệp Thiếu Dương.

“Các ngươi là người nào!

Một giọng ồ ồ quát.

Ba người bọn Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, rất nhiều người từ một bên của nhà lầu đi tới, đều là bảo an. Dùng đèn pin chiếu ba bọn họ.

Tuyết Kỳ mặc ít, lập tức khoanh hai tay, quay lưng đi, quát lớn: “Soi lung tung cái gì!”

Một bảo an nói: “Tòa nhà này có người cho chúng tôi biết, nói có người ở đây gào thét chói tai, là các người gây ra, các người là ai?

“Chúng tôi là hộ gia đình nơi này, không có việc gì” Tạ Vũ Tình đáp.

“Ồ?” Bảo an cầm đèn pin soi cô cao thấp, “Các người là hộ gia đình sao, vì sao tạo ra thanh âm kỳ quái? Đi thôi, theo chúng tôi đi phòng an ninh nói chuyện.”

“Ngươi còn cầm đèn pin soi trên người ta nữa, người tin hay không ta chọc mù mắt ngươi!” Tạ Vũ Tình đối mặt lạnh lùng nói với một bảo an, đó là gã bảo an trẻ tóc húi cua, dùng đèn pin đang soi về phía trước ngực cùng eo cô.

“Ai u, mỹ nữ còn rất bạo lực.” Gã bảo an trẻ đùa, đèn pin tiếp tục nhoáng lên ở trên người cô.

Tạ Vũ Tình sải bước về phía trước, dựng ngang đao tay, đánh vào trên yết hầu gã bảo an trẻ kia, gã bảo an trẻ đó trực tiếp bị đập bật ra ngoài, ngã xuống đất, sau khi bò dậy, chỉ vào Tạ Vũ Tình muốn mắng, kết quả toát ra lại là một trận ho khan.

“Cô... Cô sao lại đánh người hả!” Mấy bảo an Vù vậy lên. Tạ Vũ Tình lạnh lùng nói: “Tôi là cảnh sát, vừa ở đây phá án, các người ồn ào cái gì, có cái gì đến sở cảnh sát nói?”

Mấy gã bảo an mắt to trừng lên nhìn mắt nhỏ, một bảo an nói: “Thật hay giả thế, cô là cảnh sát?”

Tạ Vũ Tình nói: “Không mang giấy chứng nhận, bằng không lên lầu đi xem với tôi một chút?”

Mấy tên bảo an đều nhìn về phía kẻ cầm đầu, lão đại ca kia cuối cùng cười hắc hắc, tỏ vẻ chỉ là một hồi hiểu lầm, bảo mấy người anh em giúp đỡ gã còn đang ho khan gia rời khỏi.

Một đoạn nhạc đệm ngắn này chấm dứt, Tuyết Kỳ đi tới, nhìn nhìn hai người, nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tạ Vũ Tình mở mồm ra, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Bùa thủy tinh của cô đâu?”

“Ồ, cái đó à, ở trên sô pha.”

Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương một lần, theo bản năng nhích lại gần bên người hắn, kẻ trước đó giả mạo Tuyết Kỳ, đã khiến cô sinh ra bóng ma tâm lý.

Diệp Thiếu Dương nhìn Tuyết Kỳ, nói: “Chị... Nói một đoạn bí mật gì đó, người ngoài không biết, cái gì cũng được.”

Tuyết Kỳ nhìn hắn, rồi lại nhìn nhìn Tạ Vũ Tình, nói: “Có ý tứ gì thế, các người hoài nghi tôi à.

Tạ Vũ Tình nói: “Cô cứ nói đi!”

“Là cô ép tối đó.” Tuyết Kỳ cười lên xấu xa, nói với Diệp Thiếu Dương, “Vũ Tình rất thích cậu, cô ấy đặt tên Thiếu Dương cho một con gấu bông, buổi tối mỗi ngày ôm ngủ, có bệnh dại trai gì đó mà, còn nói chuyện với nó...”

“Tuyết Kỳ!”

Tạ Vũ Tình rống giận, khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng.

Diệp Thiếu Dương sờ sờ mũi, hỏi Tạ Vũ Tình: “Cái này. Thật?”

“Giả!”

Diệp Thiếu Dương thè lưỡi, cười nói: “Được rồi, vậy... chuyện đêm nay các chị cũng thấy rồi, câu hồn sứ giả này không đâu không có, các chị để ý chút. Nhớ kỹ, chuyện đêm nay, đừng nói với bất luận kẻ nào, coi như tôi từ trước tới giờ chưa từng tới. Vũ Tình, chuyện lúc trước chúng ta nói... Tuyệt đối đừng quên.”

Tạ Vũ Tình gật gật đầu, nói: “Bản thân cậu cẩn thận!”

Diệp Thiếu Dương xoay người rời đi.

Tạ Vũ Tình đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Chờ chút, Thiếu Dương, trước đó cậu là dùng cái gì giết câu hồn sứ giả

kia?”

“Diệt Linh Đinh.” Diệt Linh Đinh còn ở trong tay Diệp Thiếu Dương, hướng Tạ Vũ Tình quơ quơ.

Tạ Vũ Tình nghiêng đầu nhìn Diệt Linh Đinh trong tay hắn, nói: “Sao không quá giống với cái trước đây chị thấy nhỉ... Chẳng lẽ không chỉ một cái?”

“Sao có thể tôi ngược lại còn muốn hai cái đây. Được rồi tôi đi đây!”

“Ồ..” Tạ Vũ Tình gật gật đầu, “Cậu cẩn thận một chút.”

Mắt tiễn Diệp Thiếu Dương rời khỏi, Tạ Vũ Tình và Tuyết Kỳ cùng nhau trở lại trên lầu. Sau khi vào nhà, Tuyết Kỳ hỏi chuyện đã xảy ra ở bên dưới, Tạ Vũ Tình lúng ta lúng túng trả lời, ánh mắt vẫn sững sờ nhìn bức tường đối diện, tựa như đang nghĩ gì đó.

“Chị làm sao vậy?” Tuyết Kỳ nhíu mày hỏi.

Tạ Vũ Tình đứng dậy, trở lại phòng ngủ của mình, tìm ra quần cảnh phục, sờ túi một chút, từ bên trong lấy ra một vật thật dài, bắt đầu tỉ mỉ xem xét dưới ánh đèn.

Ngủ một giấc ở trên giường của mình, Diệp Thiếu Dương cảm thấy một loại thoải mái đã lâu chưa có.

Tuy đã trở về được mấy ngày, nhưng luôn có các loại hành động, căn bản chưa thật sự ngủ được một giấc ngon.

Ngủ một giấc tỉnh lại, trời còn chưa sáng, Diệp Thiếu Dương xem đồng hồ, đã hơn sáu giờ. Đêm mùa đông dài, bây giờ chính là thời điểm tối tăm nhất trước khi trời sáng.

Diệp Thiếu Dương rửa mặt một phen, tới trước cửa sổ, mở cửa sổ, có gió lạnh thổi vào, cảm giác cả người dị thường có tinh thần.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nghĩ tới một tháng quá khứ, ở những năm đầu dân quốc, mình cũng đã vài lần ngẩng đầu nhìn bầu trời như vậy, bầu trời đêm giống nhau, trăng giống nhau, chỉ là... Thật sự cùng một cái sao?

Thời không khác nhau, con người không gì không giống nhau, mặt trăng mặt trời các ngôi sao, còn có tất cả thiên nhiên, có phải cũng giống nhau hay không? Nếu là giống nhau, nhưng không cùng thời kỳ, cái khác không nói, chỉ là trăng tròn trăng khuyết đã không giống nhau, bởi vậy phán đoán, mặt trăng không có khả năng là cùng một cái, nhưng nếu không phải cùng một cái, chẳng lẽ thời không khác nhau còn có mặt trăng mặt trời các ngôi sao khác nhau? Những thứ này đến là từ nơi nào?

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không hiểu.

“Lão đại, người đang nghĩ cái gì” Qua Qua không biết tới phía sau từ khi nào, tò mò hỏi.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Ngươi nói, ta là người hiện đại, hay là người thời điểm dân quốc?"

Qua Qua nói: “Đương nhiên là người hiện đại. Lão đại người nghĩ cái gì thế."

“Lý luận Trang Chu mộng điệp cũng rất thú vị, ta lúc trước tỉnh ngủ, còn tưởng mình ở dân quốc... Không chừng ta vốn là người dân quốc, chỉ là xuyên việt đến nơi đây, nhưng đem thế giới này coi là nơi ta chào đời?"

Bình luận

Truyện đang đọc