MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Đoàn người nhìn nhau, nào có biện pháp gì tốt hơn.

Lão Quách nghiến răng một cái, khàn khàn nói: “Tiểu sư đệ, tuyệt đối không thể, thật sự không được đệ cứ đem Tiểu Ngư thu vào đi…”

“Diệp Thiếu Dương, ngươi thật sự không sợ âm luật trách phạt!” Ngư Huyền Cơ lớn tiếng kêu. 

“Câm mồm!”

Diệp Thiếu Dương mặt lộ vẻ dữ tợn, “Nếu không phải sợ liên lụy bọn họ, ta cho dù đem ngươi giết đi thì thế nào, ngươi cho rằng ta không dám? Ngư Huyền Cơ, ta nếu kính ngươi, ngươi là tuần du thiên thần, ta nếu không kính ngươi, ngươi ở trong mắt ta, không tính là cái gì cả!”

Ngư Huyền Cơ triệt để ngây người, bao nhiêu năm rồi, cho tới bây giờ chưa từng có ai nói chuyện với mình như thế. 

Ánh mắt cô ta nhìn Diệp Thiếu Dương cũng xuất hiện một tia khác thường.

“Thiếu Dương!”

Thanh âm Thanh Vân Tử đột nhiên từ phía sau truyền đến. Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu, thấy Thanh Vân Tử đang từ trên linh đài đứng lên. 

Tiểu Ngư nằm ở trên mặt đất phía sau lão, tuy vẫn chưa tỉnh lại, nhưng sắc mặt hồng nhuận, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, không thống khổ giống lúc trước.

Trảm linh hoàn thành rồi?

“Ngươi muốn thu Ngư Huyền Cơ vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ?” 

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, khẽ gật đầu.

Lão Quách thấy Thanh Vân Tử hoàn thành làm phép, lập tức tiến lên kêu to: “Sư phụ, thỉnh thần dễ tiễn thần khó, cái này tuyệt đối không được, con tình nguyện để Tiểu Ngư vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ trốn đi!”

Thanh Vân Tử không thèm nhìn hắn, lẳng lặng nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Nghĩ kỹ rồi chứ?” 

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, dùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ thu Ngư Huyền Cơ, tất nhiên sẽ chấn động tam giới, hậu hoạn vô cùng, nhưng, đây cũng là lựa chọn duy nhất của mình:

Hắn không thể giết Ngư Huyền Cơ, nếu không tất nhiên sẽ dẫn phát âm binh vượt giới, Nhuế Lãnh Ngọc, cha con lão Quách, thậm chí bọn người Trương Tiểu Nhị Mã Thừa phải chịu liên lụy rất lớn, nếu thả cho chạy, Ngư Huyền Cơ khẳng định muốn tới tìm mình trả thù, mà thu cô ta, cho dù âm ty tức giận, cũng còn có cơ hội đàm phán.

Đến lúc đó mình liền lấy buông tha Tiểu Ngư làm yêu cầu, để trao đổi Ngư Huyền Cơ, âm ty chắc chắn sẽ đáp ứng, tuy sau đó, mình cũng khó trốn nghiêm trị, nhưng tính mạng Tiểu Ngư là có thể giữ được... 

Đây là đường lui Diệp Thiếu Dương ngày trước đã nghĩ sẵn, có thể cũng là duy nhất.

Đối với ý nghĩ của Diệp Thiếu Dương, Thanh Vân Tử tự nhiên rõ như lòng bàn tay, âm thầm thở dài, cái gì cũng chưa nói, một lần nữa ngồi trở lại đến trên linh đài.

Đoàn người vốn trông cậy vào Thanh Vân Tử có thể khuyên nhủ Diệp Thiếu Dương, nào ngờ được lão thân là sư phụ của Diệp Thiếu Dương, lại ủng hộ hắn làm ra việc trái nghịch như thế. 

Lão Quách còn đang hò hét, Thanh Vân Tử lại khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều tức.

“Việc hôm nay, đều do một mình ta, không quan hệ với người ngoài!”

Diệp Thiếu Dương nói, “Có hậu quả gì, một mình ta gánh vác!” 

Nói xong, không chậm trễ nữa, đem Sơn Hà Xã Tắc Đồ nhắm ngay Ngư Huyền Cơ, bắt đầu niệm chú ngữ.

Một đạo linh quang từ mặt ngoài Sơn Hà Xã Tắc Đồ sáng lên, giống như là từ bản vẽ mặt phẳng nháy mắt biến thành mảng lớn 3d, Ngư Huyền Cơ ở trong sự sợ hãi cảm thấy cảnh tượng núi sông rợp trời rợp đất hướng mình ép tới.

“Không!” 

Ngư Huyền Cơ kinh hãi hét lên, thân thể chậm rãi bị Sơn Hà Xã Tắc Đồ hút vào, mà một thân tu vi của cô ta bị linh phù phong tỏa, không thể thi triển, chỉ có thể phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.

Bị Sơn Hà Xã Tắc Đồ thu vào, tuy sẽ không chết, nhưng danh dự mình mất hết, cho dù mình tương lai còn có cơ hội đi ra, cũng là không có mặt mũi gặp ai nữa.

Hơn nữa một khi bị bắt vào, thả mình hay không, vậy còn không phải do Diệp Thiếu Dương định đoạt. Nghĩ đến vận mệnh mình sắp nắm giữ ở trên tay hắn, Ngư Huyền Cơ cảm thấy còn không tốt bằng chết... 

“Tỷ tỷ!”

Thập Nương bị Dương Cung Tử dùng hỗn độn khí chế trụ phát ra một tiếng rên rỉ, lại không có sức ngăn cản cái gì.

Đột nhiên, một làn gió âm từ bên ngoài kho hàng thổi tới. Ngư Huyền Cơ lập tức cảm thấy hai chân mình bị người ta giữ chặt, ngừng xu thế bị Sơn Hà Xã Tắc Đồ hút vào. 

“Ha ha ha... Ngay cả tuần du thiên thần ngươi cũng dám khóa, Diệp thiên sư, ngươi tiên uy thật lớn nha.”

Một thanh âm vang dội mà thô ráp từ xa xa truyền đến.

“Sư huynh!” Ngư Huyền Cơ vui quá mà khóc, nào còn ra vẻ tuần du thiên thần cái gì, lớn tiếng kêu cứu: “Sư huynh mau tới cứu ta!” 

Một đoàn quỷ khí bốc lên ở chung quanh Ngư Huyền Cơ, chặn ánh sáng mạnh từ những tấm gương bát quái trên lầu hai, dừng lại vài giây, quỷ khí hóa thành mơ hồ hình người, hướng bốn tầng linh đài bay đi.

Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, sáu tấm Định Hồn Phù mình trước đó nhân cơ hội dán ở trên người Ngư Huyền Cơ đã rơi xuống. Ngư Huyền Cơ tóc dài rối tung, quần áo không gió tự phồng lên, tuy vẫn bị ánh sáng mạnh của gương bát quái chấn trụ, nhưng khí thế trên người đã hoàn toàn khác.

“A!” 

Một tiếng quát đinh tai nhức óc từ trong miệng Ngư Huyền Cơ phát ra, trong cơ thể phát ra một đạo cương khí, giống như sóng nước, tầng tầng lớp lớp đắp lên, không ngừng xoay tròn, bay mãi lên đến đỉnh kho hàng, sau đó đột nhiên chấn động, phát ra một đòn như sóng lớn vỗ bờ.

“Rầm!”

Tám tấm gương bát quái, tính cả đèn chiếu phía trên vỡ vụn ở trong nháy mắt, sóng to cương khí kia hình thành nhất thời ẩn đi, biến mất ở phía sau Ngư Huyền Cơ. 

Ngư Huyền Cơ đứng trên không, một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân lại trở nên dữ tợn, ánh mắt oán độc dừng ở trên mặt Diệp Thiếu Dương, hận không thể muốn mở mồm nuốt chửng hắn.

“Lúc trước ta trúng ngươi tính kế, ngươi đừng có cho rằng, bản ti thật sự là hạng người vô năng!”

Diệp Thiếu Dương mỉm cười, chậm rãi lắc đầu, địa phủ không phải nhân gian, bảy mươi hai ti chủ, không có một ai là hạng người vô năng, huống hồ Ngư Huyền Cơ từng bái Phong Đô đại đế làm thầy, tu luyện trăm năm, lên làm tuần du thiên thần... Diệp Thiếu Dương chưa từng hoài nghi thực lực của cô ta, cho nên mới cùng lão Quách thiết kế, bố trí gương bát quái, giành trước ra tay... 

Sau đó Ngư Huyền Cơ giống như cao nhân bị điểm huyệt đạo, có một thân bản lãnh mà không dùng được, trước mắt để người cứu, đối với mình càng thêm thù sâu như biển...

Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, đem Sơn Hà Xã Tắc Đồ thu lại, hai tay nắm chặt Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, hướng Ngư Huyền Cơ nói: “Việc đã đến nước này, nói cái gì cũng vô dụng, đến đi!”

Ngư Huyền Cơ cười lạnh, linh thân đột nhiên phân ly, hóa thành cương phong sóng to, một cơn sóng cuốn tới, một con cá chép thật lớn màu đỏ bay lên trời, tạo thế lao tới. 

Thì ra hồn thân của cô ta, quả nhiên là một con cá!

Diệp Thiếu Dương hướng lão Quách quát to một tiếng: “Động thủ!” Nói xong, giơ cao bảo kiếm, hướng Ngư Huyền Cơ lao đi.

Lão Quách từ trong túi lấy ra một cái chốt mở màu đen, ngón tay tràn đầy mồ hôi ấn lên cái nút màu đỏ trên đó. 

Một tấm lưới đánh cá thật lớn màu máu từ trên đỉnh kho hàng hạ xuống.

Trong nháy mắt này, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm của Diệp Thiếu Dương, nhằm đầu con “cá lớn” chém tới.

Cá lớn quẫy cái đuôi, cứng đối cứng với Thất Tinh Long Tuyền Kiếm một lần. 

Cương khí khổng lồ chấn động, làm Diệp Thiếu Dương “phốc” phun ra một ngụm máu, tay trái lại kẹp một tấm Lục Lôi Phong Yêu thần phù, đánh vào trên gáy con cá chép.

Cá chép run lên một cái, lật mình, phía dưới hai con mắt đều có một miếng vảy cá bong ra, một đỏ một đen, hình thành hai luồng khí tức hoàn toàn khác nhau, một âm một dương, một lạnh một nóng, như Thái Cực song ngư.

Bình luận

Truyện đang đọc