MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

“Các ngươi nghe lệnh, nhóm người này tự tiện xông vào quân doanh, mưu toan khống chế bổn soái, tội không tha, các ngươi mau bắt bọn chúng, ai phản kháng giết không cần hỏi!”

“Tuân mệnh!”

Tướng lĩnh này không dám chậm trễ nữa, ra lệnh một tiếng, mấy trăm binh sĩ cùng nhau lao tới, bắt tín sứ này.

Mười mấy người so với mấy trăm, những người này không phải ngu ngốc, huống chi lúc trước bọn họ khởi binh vấn tội, là thành lập ở dưới cục diện Lâm Tam Sinh chỉ huy sai lầm, mà nay chiến cuộc phát triển, lại hoàn toàn phù hợp hắn đoán trước… Sai lầm ban đầu, nay đã biến thành một công lớn, cho dù là sự tôn của bọn họ cũng không thể nói gì nữa, với lại vừa rồi nữ đạo sĩ kia đột nhiên bị giết, cũng đã chứng minh Lâm Tam Sinh có thủ đoạn thiết huyết, không phải nói giỡn với bọn họ, trong lúc nhất thời, khí chất hoàn toàn không còn nữa, nhìn nhau, đều kỳ vọng người khác có thể phản kháng, ai cũng không dám làm kẻ đầu tiên, cuối cùng mỗi người đều ngoan ngoãn chịu trói.

Lâm Tam Sinh từ trước mặt bọn họ đi qua, ở cao nhìn xuống đánh giá lần lượt bọn họ, nhóm người này không một ai dám ngẩng đầu, đều khom lưng, nhìn hai chân hắn từ từ đi qua đi lại ở trước mặt.

“Kéo xuống, trước nhốt ở trong doanh trại, chờ chiến sự giải quyết xong, đồng loạt tính số!”

Các binh sĩ áp giải mười mấy người này rời đi.

Mười mấy người vừa đi, bây giờ chỉ còn lại có một mình Trần Khải Vinh. Trần Khải Vinh trong mong nhìn Lâm Tam Sinh, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương, nếu là nhân loại, lúc này nhắm chừng đã sớm rớt đẫm mồ hôi.

“Trân tướng quân, ta mặc kệ người trước kia là thân phận gì, người ở trong quân tạm giữ chức giám quân, như vậy chính là bộ hạ của bổn soái, người tin hay không, bổn soái nay cho dù giết người, các tông sư đại năng kia, không có một ai sẽ mặt bảo vệ người?”

Sắc mặt Trần Khải Vinh càng thêm khó coi. Hắn biết Lâm Tam Sinh không nói láo ––bố cục mưu lược của Lâm Tam Sinh đã chặn đại quận Thị tộc, tất cả cái này, gần như đều dựa vào công lao của một mình Lâm Tam Sinh. Trận này chấm dứt, thanh danh hắn nhất định sẽ so với bây giờ còn lớn hơn gấp bội, các tông sư đại năng kia tự nhiên cũng không phản đối, đến lúc đó, hắn muốn đối phó một tiểu nhân vật như gã, quả thực quá dễ dàng…

“Đại soái, đại soái, thuộc hạ biết sai rồi, thuộc hạ tương lai nhất định làm hết phần sự, tất cả nghe theo đại soái sai phái…” Trần Khải Vinh một hơi nói rất nhiều lời nịnh nọt, chỉ thiếu chưa dập đầu, dù sao tương đương với mấy trăm năm tu vi của mình mà nói, tổn thất một chút tự tôn thật sự không tính là gì.

Sống càng lâu lại càng sợ chết. Đây là đạo lý đặt ở trên người bất cứ sinh linh nào cũng không thay đôi.

“Ngươi đi đi, sau này nên làm như thế nào, ngươi so với ta càng rõ ràng hơn, bây giờ, ngươi đi nói cho các tông sư đại năng kia, Doanh Câu bên này, binh lực sắp tiêu hao gần hết, bảo bọn họ nhất định phải khóa chặt Doanh Câu, kiên trì đến cuối cùng!”

“Tuân mệnh!!”

Trần Khải Vinh quỳ một gối xuống, dùng sức ôm quyền, vẻ mặt thả lỏng như được đại xá, nhanh như chóp xuống núi.

“Ngươi thủ đoạn tốt đấy.” Tiểu Thanh một lần nữa hiện ra thân người, lạnh như băng nói với Lâm Tam Sinh, “Người này từ nay về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi.”

Lâm Tam Sinh không để ý tới hắn, hướng bên cạnh vách núi đi vài bước, quan sát dưới núi.

Doanh Câu còn đang tàn sát bừa bãi khắp nơi, đại sát bốn phương, nhưng cương thi phía sau hắn không ngừng gia nhập chiến trường lại là càng lúc càng ít.

Hai con phi cương tựa như phát hiện bọn họ tồn tại, bay nhào tới, Tiểu Thanh và Tiểu Bạch cùng nhau động thủ, trái lại cũng không tốn công gì đem chúng nó đánh chết.

“Nhìn qua thật giống một đàn kiến.” Lâm Tam Sinh nhìn từng đám cương thi trong thung lũng, phát biểu cảm khái, “Đại bộ phận cương thi không biết bay, cũng không biết pháp thuật gì lợi hại, nhưng bọn hắn số lượng cực nhiều, không sợ hy sinh, tựa như con kiến nhân gian, mặc kệ giết như thế nào cũng không giết hết.”

Phượng Hề nghe xong lời này, có chút cảm khái, nói: “Vậy chúng ta chiến đấu còn có ý nghĩa gì chứ?”

“Ít nhất, chúng ta có thể khiến con kiến không chạy đến trong nhà chúng ta.” Ánh mắt Lâm Tam Sinh tập trung ở trên người Doanh Câu, nói: “Nếu vận khí tốt, có lẽ cũng có thể giết một con kiến chúa, áp chế xu thế của chúng nó.”

Tiểu Thanh nói: “Đừng ra vẻ thâm trầm, ngươi là như thế nào tính được tất cả cái này, người làm sao biết chủ lực Thi tộc không ở bên này?”

“Ta lúc trước không phải đã nói sao.”

“Ngươi chưa nói rõ ràng.”

Lâm Tam Sinh thở dài, nói: “Đây là âm mưu của Hậu Khanh.”

Tiểu Bạch suy nghĩ một phen rồi nói: “Không thể nào, chẳng lẽ hắn là dùng Doanh Câu để mê hoặc chúng ta, để chúng ta cho rằng hắn nhất định là mang theo chủ lực đến, thật ra là đang Ám độ Trần Thương, đem chủ lực đặt ở hạp cốc khác, muốn đánh chúng ta một cái trở tay không kịp?”

Lâm Tam Sinh gật đầu.

“Ta vẫn không hiểu, ngươi là làm sao nhìn thấu tất cả cái này.

“Bởi vì, lúc trước ta cố ý nói cho Nữ Bạt động hướng của Diệp Thiếu Dương, ả không chút kinh ngạc, điều này đã nói lên, đây là kế hoạch mấy người bọn hắn cùng nhau chế định sẵn, ta lúc trước hình như đã nói với các ngươi.”

Phượng Hề nói: “Vẫn không hiểu, ngươi là làm sao nhìn thấu tất cả cái này, dựa vào được sao?”

“Tất cả cái này đều đã là âm mưu tính toán sẵn, ta nghĩ, cục diện hắn là sẽ không đơn giản như ta nhìn thấy… Ít nhất bọn họ biết đối thủ là ta, tuyệt đối sẽ không bố trí chiến thuật đơn giản như vậy, ngươi muốn nói là cược cũng có thể, may mắn ta được thắng.”

Trong lòng bốn người đều cảm thấy rung động. Chỉ số thông minh, trí tuệ tài năng phương diện chiến tranh của Lâm Tam Sinh, bọn họ đã sớm rõ, nhưng ở giờ khắc này, khiến bốn người cảm thấy rung động nhất là: sự quả quyết của Lâm Tam Sinh.

Dù sao cũng là một cuộc chiến tranh lớn, một cái sai lầm, có thể sẽ chôn vùi toàn bộ cục diện, đặt vào tính mạng vô số tướng sĩ, cho dù có thể chạy thoát chế tài, ở trên tâm lý chỉ sợ cũng vĩnh viễn không qua được một cửa ải bản thân nhỉ?

Nói đơn giản, để một người quyết định vận mệnh của chính hắn, quyết định này coi như dễ dàng, nhưng để một người đi quyết định sinh tử của vô số người, quyết định vận mệnh của thế giới, đừng

c, cho dù có 99% nắm chắc, ở hoàn cảnh này, lại có mấy ai dám dứt khoát quyết đoán hạ đạt mệnh lệnh?

Mặc kệ bọn họ tán đồng một số hành vi của Lâm Tam Sinh hay không, nhưng đều không thể không thừa nhận, hắn là một người cực kỳ phi phàm.

Tiểu Thanh đột nhiên nhớ tới cái gì, nói với Lâm Tam Sinh: “Nói như vậy, Doanh Câu là đem bản thân coi là mồi? Hắn tự tin bản thân có thể thoát vây như vậy?

Tiểu Bạch nói: “Đúng vậy, nhưng dù sao cũng là thi vương, hơn nữa ta nghe nói Doanh Câu luôn lỗ mãng hiểu sát, chưa chắc sẽ cố kỵ nhiều như vậy.”

“Hắn không cố kỵ, chẳng lẽ Nữ Bạt và Hậu Khanh cũng không cố kỵ?” Lâm Tam Sinh đột nhiên mở miệng nói.

“Có ý tứ gì?”

“Có lẽ, Doanh Câu căn bản không biết kế hoạch này.”

Trong lúc nhất thời bốn người đều sững sờ nhìn hắn, nghe không hiểu có ý tứ gì.

“Ông…”

Trong thung lũng truyền đến một tiếng động tĩnh thật lớn, đoàn người cùng nhau nhìn qua, là các phù văn trên ba vách đá lại bị kích hoạt một lần, đã tỏa sáng rạng rỡ, giống như sắp từ trên thân núi bay lên.

“Lần thứ bảy rồi, còn có hai lần nữa, liền có thể kích hoạt Vạn Tượng Tịch Diệt Đại Trận!” Tiểu Bạch lẩm bẩm.

Bình luận

Truyện đang đọc