MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Tiêu Dật Vân tuy cực độ tò mò, nhưng cũng có chút không dám hỏi, sợ biết được trước loại kinh hỉ ngoài ý muốn nào đó trong tương lai, lại sợ nhiễu loạn tâm tình hiện tại, vì thế đi về trước.

Diệp Thiếu Dương và Mao Tiểu Phương với Đạo Uyên chân nhân cùng nhau ngồi ở trong đình, tiếp tục thương lượng kế hoạch tương lai.

“Diệp thiền sư, thì ra cậu có một chuyện quan trọng như vậy cần làm, vậy tôi sẽ không giữ cậu, tôi tự mình đi điều tra bách quỷ dạ hành.” Mao Tiểu Phương nói.

Diệp Thiếu Dương xua tay nói: “Tôi đi theo anh đi, tuy tôi một lòng muốn trở về, nhưng dù sao hiện tại trong lúc nhất thời cũng không thể quay về phải không, tôi cũng không thể chờ suông, vẫn là đi cùng với ông, tận một phen trách nhiệm làm pháp sư đi.”

Đạo Uyên chân nhân dò hỏi bọn họ muốn làm cái gì, Mao Tiểu Phương nói, sau đó hỏi hắn muốn cùng đi hay không.

“Tôi gần đây mắc lỗi, cần ở nơi này diện bích.” Đạo Uyên chân nhân có chút do dự.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới chuyện này, hỏi hắn: “Diện bích bao lâu?”

“Thẳng tới lúc tôi nhận sai.” “Đó là bao lâu?

“Tôi nếu là hôm nay nhận sai, hôm nay liền có thể xuống núi, nhưng vấn đề là, tôi cảm thấy tôi không sai.” Đạo Uyên chân nhân nhìn núi non trùng điệp xa xa, trong ánh mắt lộ ra một sự quật cường.

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn một hồi, thật cẩn thận hỏi: “Anh rốt cuộc đã phạm vào chuyện gì?”

“Giết người.”

Diệp Thiếu Dương và Mao Tiểu Phương nhìn nhau.

Giết người… Là phải đền mạng, tuy thời đại này là loạn thế, nhưng cũng không phải loạn đến mức hoàn toàn không có pháp luật. Huống hồ tỉnh Giang Tây ở nội địa Hoa Hạ, trừ biên giới đang đánh trận, một thế hệ này coi như là rất bình tĩnh, giết người khẳng định là phạm pháp.

Không cho hai người bọn họ hỏi, Đạo Uyên chân nhân nói: “Đoạn thời gian trước tôi du lịch nơi khác, nhìn thấy mấy tên thổ phỉ bắt mấy cô nương lên núi… Nhất thời nhịn không được, ra tay giết một ổ thổ phỉ, chuyện này bị chưởng giáo biết, phạt tôi ở nơi này quay mặt vào tường suy nghĩ, nhưng tôi không cảm thấy mình làm sai.”

Diệp Thiếu Dương hỏi: “Anh giết mấy tên thổ phỉ?”

Đạo Uyên chân nhân suy nghĩ nói: “Là một ổ thổ phỉ, hơn trăm tên đi.”

Hon trăm mạng người!

Diệp Thiếu Dương và Mao Tiểu Phương nhìn nhau.

Trong mắt Đạo Uyên chân nhân hiện ra nét hung hăng, nói: “Cậu là không thấy được đám thổ phỉ đó đem mấy cô nương kia chà đạp thành bộ dáng gì. Tôi lúc ấy thật sự không kiềm chế được, vốn muốn giết mấy tên, đem kẻ khác dọa đi, kết quả giết quá nhiều, không thu được.”

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: “Thổ phỉ đều có súng, một mình anh giết như thế nào?”

Đạo Uyên chân nhân cười nói: “Cái này dễ, tôi câu đến một ác quỷ, bảo hắn giúp tôi động thủ, thừa dịp đám thổ phủ đó đang ngủ, nhập vào từng tên.”

Diệp Thiếu Dương và Mao Tiểu Phương càng không biết nói gì. Lợi dụng quỷ hồn giết người, cái này ở giới pháp thuật mà nói là tối kỵ.

Mao Tiểu Phương vỗ tay nói: “Thống khoái! Lấy giết chóc dừng giết chóc, Đạo Uyên sư huynh, tính cách ghét áo như thù này của người, bần đạo cực kỳ bội phục!”

Đạo Uyên chân nhân nói: “Ta vốn cũng không muốn làm như vậy. Thời buổi này, khắp nơi đều là thổ phỉ, tôi một pháp sư, vốn không nên quản chuyện này, nhưng đã để tôi gặp được, là không kiềm chế được. Ài, cũng không biết khi nào có thể thái bình thế giới.”

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu hỏi Diệp Thiếu Dương: “Diệp thiền sư, cậu là từ tương lai tới, cậu nói, loại loạn thế này khi nào có thể kết thúc?”

Diệp Thiếu Dương khựng lại một chút, nói: “Tôi không dám nói.”

Đối với lịch sử phát triển đại khái, Diệp Thiếu Dương vẫn biết, mà nay là thời kì chính phủ Bắc Dương, quân phiệt hỗn chiến, sau còn có cách mạng lần thứ hai. Quốc dân quân Bắc phạt, sau đó chính là chiến tranh kháng Nhật dài đằng đẵng, sau đó là nội chiến… Chỉ là từ góc độ chiến tranh mà nói, ít nhất còn có gần ba mươi năm loạn thế.

Mao Tiểu Phương và Đạo Uyên chân nhân đều là người có ngộ tính, cũng không muốn biết quá nhiều thiên cơ, bảo Diệp Thiếu Dương vẫn là đừng nói.

“Vậy tôi chỉ có thể nói cho các anh, không quá ba mươi năm, nhất định có thể thiên hạ thái bình.”

Hai người nghe Diệp Thiếu Dương nói như vậy, đã rất cao hứng.

Đạo Uyên chân nhân nói với Diệp Thiếu Dương: “Cậu và tôi rất thân quen phải không, tôi là nói cùng tôi ở trong lai.”

“Không thể nói quá thân quen… Dù sao anh so với tôi lớn hơn không sai biệt lắm một trăm tuổi…”

“Vậy cậu đối với hành vi tương lai của tôi, có phải biết một ít hay không?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Anh đã làm vài đại sự chấn động giới pháp thuật, mọi người đều biết đến.”

“Vậy thì tốt.” Đạo Uyên chân nhân vỗ vỗ bờ vai của hắn.

“Nhưng mà…”

“Cậu hiểu lầm rồi, tôi không phải bảo cậu nói cho tôi biết.” Ánh mắt Đạo Uyên chân nhân cực kỳ kiên định, “Đối với tương lai, tôi quả thật là rất tò mò, cực kỳ muốn biết, nhưng cậu phải đáp ứng tối, vô luận tới tương lai năn nỉ cậu thế nào, tuyệt đối đừng nói cho tôi, tôi tương lai làm cái gì. Để tôi đối với chuyện tương lai ôm một phần chờ mong đi. Bất cứ việc gì, dựa vào bản tâm của tôi đi làm, tôi không muốn biết trước kết quả.”

Diệp Thiếu Dương nhìn thẳng vào hẳn, gật gật đầu.

Mao Tiểu Phương nói: “May mà cậu không biết cuộc đời của tôi, tôi không lo lắng phương diện này.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Tôi từng xem trong phim.”

Mao Tiểu Phương cười ha ha: “Cái đó không có khả năng là thật, nhưng cậu nếu nhớ rõ mà nói, trái lại có thể nói với tôi một chút, tôi cũng rất tò mò, tương lai người ta đem tôi bố trí thành bộ dáng thể nào.”

Diệp Thiếu Dương hỏi Đạo Uyên chân nhân: “Vậy anh sẽ vẫn ở lại đây?

Đạo Uyên chân nhân nói: “Nói thẳng, dựa theo tội tội phạm phải, là cần trục xuất sứ môn, nhưng chưởng giáo là chú của tôi, niệm tôi có chút tuệ căn, không đành lòng để tôi lưu lạc, bởi vậy phạt tôi ở nơi này bế quan tự suy nghĩ, coi như là bảo hộ tôi.”

Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, đột nhiên nhớ tới mình lúc ban đầu tới thế giới này, gặp được đạo sĩ Long Hổ sơn kia, khi mình nhắc tới Đạo Uyên chân nhân, biểu hiện ra một tia khinh bỉ, trong lòng rất tò mò, Đạo Uyên chân nhân cho dù là phạm vào sai lầm, dù sao cũng là hậu nhân của Trường thiên sư, ở Long Hổ sơn xem như có huyết thống thuần khiết, dù thế nào nữa cũng không đến mức bị một ngoại môn đệ tử khinh bỉ, vì thế tò mò hỏi Đạo Uyên chân nhân sao lại thế.

Đạo Uyên chân nhân cười khổ nói: “Tôi là hậu nhân Trường thiên sự không sai, nhưng Trương gia chúng tôi luôn luôn lắm con nhiều cháu, con em rất nhiều, vì khiến con em họ khác chịu phục, luôn luôn thông qua các loại khảo hạch, cuối cùng kẻ thắng được mới có thể đảm nhiệm chưởng giáo. Tôi tư chất bình thường, là không có hy vọng gì, hơn nữa từ nhỏ tính cách quái dị, không có ai thích tôi, những người đó không tôn trọng đối với tôi, cũng là bình thường.”

Diệp Thiếu Dương giật mình, lập tức lại nhìn Tùng Văn Cố Định Kiểm bên hông hắn nói: “Vậy vì sao bảo kiếm này sẽ giao cho anh bảo quản, đây cũng là một loại vinh quang chứ?”

Đạo Uyên chân nhân cười khổ lên, “Cậu nghĩ lầm rồi, thanh kiếm này cho tôi, lại là vì tôi từ chất không tốt, bởi vì các đời chúng tôi đều có một quy củ, chính là người cầm kiếm phải tìm một người đáng tin nhất trong con em, mà không thể cho bản thân chưởng giáo, trong đó có chút duyên cớ, đề cập bí sử gia tộc, tôi không có tiện nói, dù sao mỗi một đời, chọn lựa đều là một người thành thật nhất trong một thế hệ trẻ tuổi….

Bình luận

Truyện đang đọc