MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Nhưng Diệp Thiếu Dương từng nghe Tiểu Cửu nói, Mãnh Quỷ sơn này là đại biểu toàn bộ quỷ hồn của Không Giới, một số năm gần đây, sức ảnh hưởng của Mãnh Quỷ son giảm xuống, quỷ hồn Không Giới vốn số lượng cũng không nhiều như yêu cùng sinh linh đến từ nhân gian, cho nên trên địa vị là dựa vào yêu tộc, tôn Thanh Khâu sơn cầm đầu.

Đây cũng là nguyên nhân hắn tuy bề ngoài rất khủng bố, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn từ trong nụ cười của hắn thấy được một tia thân cận, vì thế cũng hướng hắn chắp tay, nghiêm túc chào.

Song Linh Quỷ Vương và Ngô Gia Vĩ cũng làm lễ ra mắt. Lúc này mới nói: “Lúc trước ngưỡng mộ đại danh đã lâu, chỉ là chưa từng gặp, hôm nay nghe nói người có khả năng trình diện, ta đây luôn ngóng trông, ha ha ha, đợi lát nữa trở về, nhất định phải đi Mãnh Quỷ son của ta ngồi chút, ồ, còn có vị huynh đệ này, bổn vương muốn uống bát lớn với các ngươi!”

Bình thường ai có bộ dạng này, đều là hạng người hung tàn nhưng mà hào sảng.

Quỷ Kiểm bà bà ngồi vào trên chỗ của mình, bắt đầu lên tiếng: “Các vị, hồ vương cũng đã đến, nên đến đều đến rồi, mọi người có thể gặp nhau ở động Ba Nguyệt nho nhỏ này của ta, cũng là không dễ, chúng ta bên này thảo luận chính sự như thế nào?”

Đoàn người lập tức đều trầm mặc, nghe bà ta nói chuyện.

Quỷ Kiểm bà bà nhìn quanh mọi người, cuối cùng dừng ở trên mặt Tiểu Cửu, nói: “Hồ vương, yêu binh Thanh Khâu sơn người luôn luôn ở tiền tuyến sông giáp ranh, mời phân tích cho chúng ta thế cục như thế nào?”

Ngay cả Diệp Thiếu Dương phương diện này không có tâm cơ gì cũng nghe ra, đây là một loại cách nói khiêm nhường, ở đây tuy đều là đại lão Không Giới, nhưng đại bộ phận đều từng ở nhân gian, hơn nữa văn hóa Không Giới, cũng hoàn toàn từ nhân gian dời trồng đến đây, bởi vậy loại chuyện họp hành này, cũng chú ý địa vị, bình thường đều là địa vị cao nhất lên tiếng trước.

Không Giới liên minh, trên thực tế có bốn phe phái, một cái là nhân tộc Xiển giáo, bao gồm Lê Sơn, Linh sơn, Tinh Tú Hải, Chúng Các vấn vân các môn phái, nhân số nhiều nhất, địa vị cao nhất là Lê Sơn Lão Mẫu (thực lực chưa chắc cao nhất, nhưng tư cách từng trải cùng địa vị cao nhất), một cái là phật môn, bao gồm Đông Nhạc tự, Pháp Minh tự vân vân, khác với phật môn nhân gian lấy thiền tông chủ đạo, nơi này lưu hành là Tịnh Thổ tông, Luật tông… các tông phái, lấy phương trường Tịnh Thổ tông Bồ Đề pháp sư tư cách từng trải lâu nhất. Còn có một phái là Nam Chiếu động Ba Nguyệt, Bắc Mã Tát Mãn giáo… những cái này, tương đương tán tù nhân gian, cũng tự thành một phái.

Ba phái này điểm giống nhau là, các đại lão tông chủ đều đến từ nhân gian, từng đều là nhân loại, còn lại tất cả sinh linh, quỷ, yêu, tà linh ngoài nhân loại cũng đều có đỉnh núi, trong đó cầm đầu chính là Thanh Khâu sơn Cửu Vì Thiên Hồ.

Bởi vậy, Quỷ Kiểm bà bà cũng ở trong ba người tùy tiện chọn một, để Tiểu Cửu lên tiếng trước, bày tỏ tôn trọng.

Tiểu Cửu lễ phép cười một cái nhìn về phía Lê Sơn Lão Mẫu chỗ ngồi bên cạnh, nói: “Vẫn là mời thánh mẫu nói trước.”

Lê Sơn Lão Mẫu lúc này mới mở mắt, hướng cô khẽ gật đầu, nói: “Hôm nay vừa lúc Bồ Đề sư huynh cũng có mặt, khó được gặp một lần, vẫn là mời Bồ Đề sư huynh trước hết.”

Theo ánh mắt đoàn người, Diệp Thiếu Dương thấy được một lão hòa thượng ngồi ở thượng thủ phía bên phải mình, so sánh với Trí Thâm thiền sư loại đó có hình tượng tương phản thật lớn, hình tượng lão hòa thượng này vẫn rất tiêu chuẩn, vừa khô vừa gầy, nhưng râu dài bay bay, tinh thần quắc thước, nhìn qua ít nhất một trăm tuổi, trên người mặc một món đa bảo cà sa, không tính hoa lệ, nhưng cũng không cũ nát, phù hợp khí độ tông sư một phái.

Lão hòa thượng này chính là phương trường Tịnh Thổ tông Bồ Đề đại thiền sư, không có gì quan hệ với Bồ Đề lão tổ trong truyền thuyết, nhưng lại là đại năng đức cao vọng trọng nhất trong đệ tử của Phật của Không Giới.

“A Di Đà Phật, vậy bần tăng nói vài câu. Thi tộc ẩn núp nhiều năm, hôm nay xâm nhập Không Giới ta, cũng có đại thế của nó…”

Diệp Thiếu Dương nghe xong một hồi, phát hiện lão hòa thượng luôn luôn tổng kết thế cục, giống như lãnh đạo nhân gian học hành, thường thường trước không nói chuyện cụ thể, tổng kết trước một phen sự tình tồn tại, quy luật phát triển vân vân.

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, vừa lần lượt nhìn người đang ngồi, thấy được vài gương mặt quen chút, nhưng đều không gọi được tên, đều là các môn phái trong một trận chiến Tinh Tú Hải trước đây mình từng đối phó.

Những người này quá nửa cũng đều đang đánh giá hắn, ánh mắt đều không thân mật thể nào cả. Đột nhiên, Diệp Thiếu Dương liếc một cái, bắt gặp một ánh mắt âm lãnh.

Trong lòng khẽ động, hướng tới người nọ nhìn lại, người nọ hơi cúi đầu, nhưng đôi mắt vẫn đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương.

Người này… Tựa như từng gặp ở nơi nào?

Tuy chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt, vẫn khiến Diệp Thiếu Dương cảm giác rất quen thuộc.

Trong giây lát, hắn nghĩ tới cái gì, kéo quần áo Ngô Gia Vĩ một chút, ghé tại hắn nhỏ giọng nói: “Cậu xem xem người đối diện này, có quen không?”

“Người nào?”

“Đối diện chéo với tôi, tóc dài mặc áo lam, ăn mặc giống như khiêu vũ hai người kia.”

Ngô Gia Vĩ cuối cùng tìm được mục tiêu, nhìn chằm chằm một hồi, kinh ngạc nói: “Đây không phải người đó sao? Tên… Tôi không biết hắn tên là gì, người nọ từng đánh với anh!”

Ngay cả Ngô Gia Vĩ cũng nhận ra, vậy thì không sai rồi! Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm người nọ, chậm rãi nói: “Tôi trái lại biết tên của hắn, cái gì Đông Bắc Mã Tiên. Gã họ Trần kia!”

“Đúng đúng đúng, là hắn!” Ngô Gia Vĩ cũng nhận ra, sau đó đột nhiên giật mình một cái, há hốc mồm nhìn Trần đại tiên kia, lẩm bẩm: “Sơn dương, chúng ta có phải nhận sai hay không, Trần đại tiên này không phải người chúng ta xuyên việt đến dân quốc, gặp được sao, sao có khả năng ở chỗ này?”

Diệp Thiếu Dương cũng không nghĩ ra.

“Hai người đang thảo luận cái gì?” Tiểu Cửu nghiêng người tới, thấp giọng hỏi.

Diệp Thiếu Dương vừa lúc hỏi cô. Tiểu Cửu nhìn quét Trần đại tiên một cái, nói: “Là hắn, giáo chủ Bắc Mã Tát Mãn giáo, Trần đại tiên.”

“Hắn không phải người của trăm năm trước sao, khi đó đã già như vậy rồi, sao bây giờ.” Diệp Thiếu Dương nói xong, bản thân hiểu ra, nói: “Hắn là sau khi chết đến Không Giới?”

“Phải, hắn mấy chục năm trước đã chết, lúc ấy phi thăng Không Giới, tùy từng là sư phụ hắn, sư phụ hắn Lưu tiên sư, là giáo chủ Bắc Mã Tát Mãn giáo lúc ấy, vài năm trước ống kiếp đi luân hồi, hắn lúc này mới tiếp nhận chức vụ chưởng môn, nhưng tông môn bọn họ ở phương bắc, cách đại lục khá xa, rất nhiều hành động đều không tham gia, bởi vậy trước đó anh chưa từng có tiếp xúc với hắn.”

Thì ra là như thế.

Diệp Thiếu Dương nhìn Trần đại tiên, nhớ tới tình huống lúc trước ở dân quốc trên Đào Hoa sơn đấu pháp cùng hắn, lúc ấy Trần đại tiên này cố ra mặt, đấu cùng mình một trận, tuy bị mình đánh một trận, nhưng thủ đoạn thỉnh thần thuật Tát Mãn giáo của hắn vẫn rất trâu bò, Diệp Thiếu Dương nhớ rõ mình lúc ấy thiếu chút nữa ngã. “Thật sự là oan gia ngõ hẹp mà, không ngờ gặp gỡ ở đây.”

Trần đại tiện ngay từ đầu nhìn thẳng vào bọn họ, còn che che giấu giấu, về sau thấy ba người bọn họ thảo luận mình, biết là đã nhận ra mình, cũng dứt khoát ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Diệp Thiếu Dương và Ngô Gia Vĩ, âm trầm cười cười.

“Nhìn hắn đắc ý kia, khẳng định là một trận lúc trước chưa đánh đủ.” Ngô Gia Vĩ nói: “Sơn dương, kẻ này chỉ sợ sắp sửa gây sự, nếu phải đánh, đến lúc đó để tôi tới đối phó hắn.”

Bình luận

Truyện đang đọc