MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Mọi người nhịn không được trong lòng rùng mình, liền lập tức lấy ra pháp khí.

Con mèo đang chậm rãi đi tới, giống như không sợ hãi mọi người, đến một khoảng cách đủ gần, mới dừng lại, từ từ há miệng, trong miệng lại có hai cái răng nanh rất lớn không có phù hợp với hình thể của nó, ở dưới không phải là đầu lưỡi, mà là một tròng mắt thật lớn, đồng tử màu vàng, nước dãi đang chảy ra ngoài.

Khi bị đèn chiếu, bên trong đồng tử này, xuất hiện một khuôn mặt quỷ, nhìn qua trông như một lão thái thái, nhe răng trợn mắt, cười u ám.

“Hung trạch tặc miêu, tử nhân biệt bảo!”

Tứ Bảo thấp giọng nói, “Đây là Định Hồn Miêu, trong cơ thể có phong ấn nữ quỷ mang mệnh cách cửu âm! đây, đây là như thế nào!”

Lập tức tiến lên một bước, từ trong áo cà sa lấy ra Kim Văn Bát Vu, nghênh diện chiếu qua.

Phật quang phát ra trong nháy mắt, con mèo kia đột nhiên nhảy ra, cực nhanh né tránh, không ngừng chuyển hướng, làm mọi người hoa cả mắt, rồi chạy như bay đến.

“Mọi người lui lại phía sau!”

Tứ Bảo hô to một tiếng, còn mình cũng phi thân lao tới, tay bắn ra ba hạt Bồ Đề đã tính phương hướng di chuyển của nó, bay vèo theo ba hướng tới trước mặt Định Hồn Miêu, trong đó một hạt đã đánh trúng nó.

“Meo”

con mèo kêu lên một tiếng quái dị, thân thể văng vào vách tường, sau đó bật trở lại, biến mất dưới chân mọi người.

Tất cả vội vàng cúi đầu tìm kiếm.

“Meo!”

Con mèo kia không biết từ chỗ nào chui ra, lao đến trước mặt Nhuế Lãnh Ngọc, nhanh như tia chớp, trong lúc tình thế cấp bách, Thiếu Dương kéo mạnh nàng một cái, tránh khỏi đòn tập kích.

Con mèo này sau khi đánh không trúng mục tiêu, không có chỗ mượn lực, đúng ra là phải rơi xuống, nhưng không ngờ gia hỏa này có thể lăng không mà đạp, một lần nữa tăng tốc, lao về phía Diệp Thiếu Dương.

“Thiên Phong Lôi Hoà, thu cho ta!”

Một tấm vải lăng không triển khai ra, che trời lấp đất rồi phủ xuống, tuy con mèo kia tốc độ rất nhanh, nhưng đối mặt với đòn công kích bất ngờ cùng trên phạm vi lớn, vẫn chậm hơn một chút, bị Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ bao lại, phát ra tiếng kêu quái dị.

Diệp Thiếu Dương tay cầm một góc lá cờ, kéo về phía mình, nhanh chóng thu hồi lại lá cờ, túm lại bốn góc, dùng sức kéo chặt, kết thành Pháp ấn, sau đó ấn trên mặt đất, bàn tay bóp chặt cổ con mèo, lúc này mới cởi bỏ lá cờ, kéo sang một bên.

Con Định Hồn Miêu kia bị hắn gắt gao đè lại, giống như rắn bị đè lên chỗ bảy tấc, không thể động đậy, miệng mở ra thật to, đồng tử trong miệng chợt loé lên, quỷ ảnh bên trong bay ra.

“Thiên địa vô cực!”

Diệp Thiếu Dương đưa tay lên, đánh ra một lá linh phù, thu hồi lại quỷ ảnh lại, tiếp đó lấy ra ống mực, rồi xuyên một đồng tiền Ngũ Đế lên trên, đè đầu con mèo, nhẹ nhàng quấn quanh một vòng, tiền Ngũ Đế chặn ngang miệng nó, vừa lúc chắn lại con ngươi ở bên trong.

Niệm qua một lần chú ngữ, Diệp Thiếu Dương tay trái bắt quyết, dùng sức bắn lên tiền Ngũ Đế, đập vào đồng tử, máu đen liền bắn ra, chảy xuống mặt đất, con mèo trong tay Diệp Thiếu Dương toàn thân run run, sau đó nhanh chóng bất động hoàn toàn.

Diệp Thiếu Dương buông nó ra, hai tay giao lại với nhau, kẹp lá linh phù vừa thu lại quỷ hồn, trong miệng niệm Diệt hồn chú, sau đó buông tay ra, linh phù đang nguyên vẹn lập tức nát thành từ mảnh giấy nhỏ, chầm chậm mà rơi xuống đất, mấy chục tinh phách bay ra, tự động bay theo con đường ra ngoài.

Mọi người thở nhẹ một hơi, Tiểu Mã gãi đầu, lẩm bẩm nói: “Vẫn là Tiểu Diệp Tử lợi hại, so với bổn Thiên sư kỹ năng cao hơn nữa trù.”

“Định Hồn Miêu kỳ thật cũng không có lợi hại lắm, chẳng qua nó phong ấn lệ quỷ trong cơ thể, trở thành yêu quỷ, cái chính là tốc độ cực nhanh, nếu không may bị nó cào một chút, pháp sư bình thường sẽ bị yêu huyết công tâm, không sống được lâu, cũng may Thiếu Dương ra tay đúng lúc.”

Tứ Bảo nhìn Diệp Thiếu Dương nhặt lá cờ lên, buồn bực nói: “Ủa, đây chẳng phải là Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ sao, ta nhớ lần trước lúc đối phó Quỷ Mẫu, đã bị đánh thủng một lỗ lớn, chữa trị xong rồi à?”

“Tìm Lão Quách tu bổ, chi phí rất lớn đó.”

Diệp Thiếu Dương thu lại Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ xong, bất mãn trừng mắt nhìn Lâm Tam Sinh một cái: “Ở đây có Định Hồn Miêu, sao ngươi không nói sớm?”

Lâm Tam Sinh đến giờ vẫn còn sửng sờ, lẩm bẩm nói: “Không lý nào, sao nơi đây lại có Định Hồn Miêu, hay là sau khi cửa tế đàn được mở ra mới đi vào? Mau theo ta đi xem thử!”

Đoàn người đi tới phía trước lối rẽ của Hồi Hồn Đạo, nơi này được chia làm ba đường, mọi người lập tức đưa mắt nhìn lên mặt Lâm Tam Sinh.

“Hai bên trái phải thông tới nhĩ phòng, bên trong có một số vật bồi táng, chính giữa thông tới tế đàn, các người có muốn thăm dò hai bên trước hay không?”

Tứ Bảo vừa nghe nói có vật bồi táng, hai mắt tỏa sáng lên, nhưng còn chưa kịp tỏ ý muốn đi, đã bị Diệp Thiếu Dương giành nói trước: “Đi làm chính sự trước đã, có thứ gì, lúc quay về lấy sau.”

Tứ Bảo không có lý do nào phản đối, đành phải kiềm chế tâm trạng ngứa ngáy, theo mọi người đi vào thông đạo ở giữa.

Đi chưa được mấy bước, Diệp Thiếu Dương lại lần thứ hai dừng lại, trầm giọng nói: “Còn có gì đó! Không đúng, phải nói vừa rồi ta cảm giác được, không phải Định Hồn Miêu!”

Không phải Định Hồn Miêu, thì là cái gì? Mọi người lập tức khẩn trương, nhìn quanh trái phải.

Nhuế Lãnh Ngọc thấy phía trước con đường cách đây không xa có một cái động, vì thế đi qua đó, duỗi đầu vào bên trong nhìn, muốn nhìn xem có gì hay không, bất chợt một tiếng kêu quái dị từ trên đỉnh đầu truyền đến, một cái đầu có bộ tóc dài từ ở trên hạ xuống theo tư thế treo ngược, mở ra cái miệng to khủng bố, đối với Nhuế Lãnh Ngọc mà thổi ra một hơi.

Khi người đột ngột gặp được tình huống nguy hiểm thường hoảng sợ, mà theo bản năng sẽ há miệng hít thở, Nhuế Lãnh Ngọc cũng như thế, tuy nhiên thân là pháp sư, đã từng trải qua nhiều tình huống nguy hiểm, cho nên nàng dựa vào bản năng pháp sư của mình mà ngậm chặt miệng, lui về phía sau một bước, vung Tùng Văn Cổ Định Kiếm lên chém một nhát.

Đầu người kia như là cũng không nghĩ tới Nhuế Lãnh Ngọc sẽ phản ứng lại nhanh như vậy, không kịp rụt đầu lại, bị chém rớt nửa cái đầu, chẳng kêu được tiếng nào đã rơi bịch xuống dưới, lăn long lóc hai vòng, chết mất.

Mấy người Diệp Thiếu Dương vội vàng chạy tới, cúi người nhìn xuống, là một con dơi có thân hình thật to lớn, nhưng cái mặt lại giống như mặt người, ngũ quan méo mó như một thằng hề, còn đám “Tóc”

dài kỳ thực là lông mao màu trắng trên đỉnh đầu.

“Con Dơi mặt người!”

Tứ Bảo cả kinh kêu lên.

Diệp Thiếu Dương cúi xuống nhìn, mới vừa khom lưng, đột nhiên quay mạnh người lại, một đạo kim quang, từ Âm Dương Kính trong tay bắn ra, bay lên không khoảng hai trượng, rồi bỗng nhiên khuếch tán, từ chỗ trống rỗng xuất hiện một nữ tử ăn mặc kiểu cổ trang có mái tóc dài thanh lệ.

Cũng ngay lúc đó, năm ngón tay cô ta đều xuất hiện, dùng sức trảo một cái, xé rách kim quang, thân ảnh chợt lóe lên, mọi người còn đang kinh ngạc, chỉ nghe được một tiếng hét thảm thiết, theo thanh âm mà quay đầu nhìn lại, cô ta đã tới bên cạnh Lâm Tam Sinh, nắm lấy búi tóc của hắn, bay đến chỗ sâu của Hồi Hồn Đạo rồi bay nhanh ra ngoài.

Lúc này mấy người Diệp Thiếu Dương mới phục hồi tinh thần lại, lập tức đuổi theo.

Nữ nhân kia lấy tay bức một lũ tóc, nhẹ nhàng thổi một hơi, hóa thành năm con cự xà dài màu đỏ đậm có răng nanh rất to, chặn lại đường đi.

Diệp Thiếu Dương biết đây là ảo giác, giơ tay đánh ra ba lá linh phù, phân biệt dán lên đầu ba con rắn.

“Thái Âm phá ảo trận, cấp cấp như luật lệnh!”

Linh phù lay động, phát ra tiếng vang to, ba con cự xà lập tức hóa thành một bãi huyết nhục, hai con đằng sau cũng giống vậy, trong nháy mắt đã biến mất.

Diệp Thiếu Dương bước nhanh tới trước, đuổi đến cuối Hồi Hồn Đạo, chỉ thấy một cái cửa đá chắn lại, làm gì thấy bóng dáng của nữ quỷ cùng Lâm Tam Sinh nữa?

Bình luận

Truyện đang đọc