MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

“Ta không kêu đâu, lúc đó ta không có ở đây, thứ tự này không tính, phải sắp xếp lại, Lão đại, ngươi làm chủ cho ta!”

“Nếu nói vậy, bọn ta cũng không phục Qua Qua, Lão đại làm chủ cho bọn ta nữa!”

Tiểu Thanh Tiểu Bạch cũng tỏ ra không phục.

Trong lúc nhất thời, cả ba người đều bám lấy Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương bị ép tới mức đầu óc hỗn loạn, thật không còn cách nào, đành phải đồng ý với bọn họ, chờ mọi người tề tựu đông đủ, sẽ xếp hạng lại lần nữa.

Đùa giỡn một hồi, Mỹ Hoa nghiêm túc, quay sang nói với Diệp Thiếu Dương: “Lão đại, lần này tìm mọi người tới hết như vậy, khẳng định là có đại sự.

Bất quá ta bản lĩnh thấp kém, sợ là không thể giúp gì nhiều, Lão đại đừng ghét bỏ ta nha.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đừng nói vậy, ngươi có sở trường của mình, lần này có nhiệm vụ quan trọng dành cho ngươi, chờ lát Quả Cam tới, ta sẽ nói chi tiết.”

Trong một quán bar gần cao ốc Lệ Đô.

Nhuế Lãnh Ngọc cybgf Lăng Vũ Hiên mặt đối mặt ngồi một góc.

Một đôi tuấn nam cùng mỹ nữ, đến người phục vụ cũng cảm thấy bọn họ thật xứng đôi, chủ động mời họ một loại đồ uống dành cho tình nhân.

“Xin lỗi, chúng ta chỉ là bằng hữu.”

Nhuế Lãnh Ngọc nhàn nhạt nói.

Người phục vụ xin lỗi, rồi giới thiệu rượu Cocktail, Nhuế Lãnh Ngọc gọi một ly.

“Người khác đều cảm thấy hai chúng ta là một đôi.”

Lăng Vũ Hiên cười cười, “Không có người nào xứng đôi với muội hơn ta đâu.”

“Ta với Song Joong-ki có ngồi cùng nhau, người ta cũng sẽ cảm thấy xứng đôi.”

Nhuế Lãnh Ngọc ngữ khí lạnh nhạt hỏi, “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Lúc nãy khi xuống lầu, trên WeChat nhận được tin nhắn của Lăng Vũ Hiên, muốn cô ở lại, có chuyện quan trọng muốn nói riêng với cô.

Nhuế Lãnh Ngọc thứ nhất vì tò mò, thứ hai nghĩ thông qua gặp mặt, có thể tìm hiểu một chút chi tiết của hắn, vì đánh cuộc giữa Diệp Thiếu Dương cùng hắn làm chút chuẩn bị.

Bất quá việc này không thể nói thẳng với Diệp Thiếu Dương, bằng không nhất định hắn sẽ không chịu, cho nên mới bất đắc dĩ mà lừa hắn.

Nhuế Lãnh Ngọc từng ở nhà sư phụ cùng Lăng Vũ Hiên nửa năm, đã quá quen thuộc với nhau, cũng không sợ hắn sẽ làm gì mình.

“Như Nhứ đâu?”

“Định Trần sư thái là sư bá của cô ấy, sau khi bà ta tới đây, Như Nhứ vẫn luôn ở khách sạn cùng, lúc này chắc cũng đã ngủ rồi.”

Nhuế Lãnh Ngọc ôm tay, nói: “Cho nên ngươi tranh thủ lúc cô ta đang ngủ, tới đây hẹn hò cùng ta sao?”

Lăng Vũ Hiên thấy giọng cô có chút trào phúng, cười nói: “Sau khi gặp lại muội, ta rất muốn tìm muội tâm sự, nhưng vẫn chưa có dịp, muội lại luôn ở cùng Diệp Thiếu Dương, hôm nay cuối cùng cũng có chút thời gian bên nhau, đừng nhắc đến người khác có được không, làm mất hứng.”

“Có chuyện quan trọng muốn nói với ta sao?”

Lăng Vũ Hiên tựa lưng vào ghế, lẳng lặng nhìn cô, thanh âm có chút cảm khái, nói: “Ba năm rồi, ba năm không gặp, trông muội vẫn như thế.”

“Nhưng ngươi thì đã thay đổi.”

Nhuế Lãnh Ngọc âm thầm thở dài, “Trước kia tuy ngươi tự phụ, nhưng rốt cuộc cũng có điểm đáng để người khác tán thưởng, còn hiện giờ thì, xin lỗi, ngươi đã hoàn toàn thay đổi.”

Lăng Vũ Hiên lắc đầu, “Đó là vì muội không biết, trên người ta có mang theo bao nhiêu áp lực…… Ta là hy vọng duy nhất của tông môn, ta giống như đang đi trên miếng băng mỏng qua sông, mỗi bước đều phải đi cho ổn, bằng không chỉ cần rơi vào hố băng, mọi thứ sẽ mất hết, cho nên, ta làm việc không từ thủ đoạn.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Ta biết kỳ thực ngươi không càn rỡ như thế, đôi lúc chỉ vì chọc giận Thiếu Dương.”

“Vẫn còn không đủ,”

Lăng Vũ Hiên tự tin cười, “Ta có lòng tin, có thể đánh bại hắn, hắn cùng lắm chỉ là một chướng ngại trên con đường chứng đạo của ta mà thôi.”

Nhuế Lãnh Ngọc cười lạnh, “Không chừng hắn là một ngọn núi lớn đó?”

“Vậy thì phá núi mở đường.”

Lăng Vũ Hiên ngang nhiên đáp.

“Tín niệm không tồi, nhưng cách làm của ngươi thì sai rồi, nếu ngươi thực sự muốn đánh bại một người, thì nên quang minh chính đại thắng hắn một trận, đừng dùng những thủ đoạn không công bằng đó, ví như nhờ người khác hỗ trợ.”

Tuy biết không thể thuyết phục hắn, Nhuế Lãnh Ngọc vẫn muốn thử một chút, ít ra cũng có thể thấy rõ thái độ của hắn đối với cái đánh cuộc này.

Lúc này người phục vụ mang đồ uống tới, Nhuế Lãnh Ngọc đón ly rượu, nhấp một ngụm, hương vị không tồi.

“Ta không xen hắn là đối thủ, không người nào có tư cách làm đối thủ của ta, muốn thành đại sự không nên câu nệ tiểu tiết, mục đích của ta không phải đánh bại hắn, mà là dựa chuyện này, để trở thành Đệ nhất đệ tử giới Pháp Thuật.”

Lăng Vũ Hiên bưng ly rượu vang đỏ của mình lên uống một ngụm, nói: “Chỉ như vậy, mới có cơ hội lợi dụng lực lượng toàn bộ giới Pháp Thuật, vì đại sự cho Côn Luân Sơn bọn ta.”

Nhuế Lãnh Ngọc trong lòng khẽ động, “Đại sự gì?”

“Không phải không muốn nói cho muội biết, chỉ là hôm nay ta thực không nghĩ sẽ nói chuyện này, ta tìm muội tới, là để nói chút chuyện riêng.”

Lăng Vũ Hiên nghiêng người về phía trước, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười tự cho là mê người, nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, “Muội đã đồng ý với ta, chờ ta từ nước ngoài trở về, muội sẽ suy nghĩ chuyện giữa hai chúng ta.”

“Chỉ là suy nghĩ, không phải tiếp nhận.”

Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng trả lời.

“Muội có thích ta không?”

Nhuế Lãnh Ngọc lại nhấp một ngụm rượu, nói: “Làm ơn, ngươi đã có hôn thê rồi.”

Nhắc tới Liễu Như Nhứ, Lăng Vũ Hiên thở dài, thả người dựa vào ghế, “Người khác đều nói chúng ta là Kim Đồng Ngọc Nữ, kỳ thật…… ta không ngại nói cho muội biết, ta ở cùng cô ta là có mục đích lớn, muốn dựa vào tài lực gia tộc nhà cô ta, giúp ta làm đại sự.”

Nhuế Lãnh Ngọc vừa uống rượu vừa nghe, sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng lại sinh ra gợn sóng.

Tuy đã sớm nghi ngờ có chuyện như vậy, nhưng giờ nghe chính miệng hắn nói ra, cảm giác hoàn toàn không giống nhau.

“Cô ta đối với ta đúng là toàn tâm toàn ý, ta cũng rất thích cô ta, nhưng đây chỉ là cảm giác muốn chiếm hữu bảo hộ, ta không có yêu cô ta……”

Lăng Vũ Hiên chăm chú nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, “Ta đối với muội thế nào, muội biết rồi đó, sau khi ta cùng Như Nhữ kết hôn, cô ta sẽ quay lại Đài Loan, xử lý sinh ý của gia tộc, chỉ còn mình ta ở đây, muội hiểu mà, chúng ta có thể bên nhau, tương lai đại sự hoàn thành, ta có thể ly hôn cô ta, hai người chúng ta có thể mãi ở bên nhau!”

Nói đến đoạn kích động, hắn vươn tay nắm lấy tay Nhuế Lãnh Ngọc, Nhuế Lãnh Ngọc vội rụt tay lại, nhìn hắn, lắc lắc đầu: “Lăng Vũ Hiên, ngươi hết cứu nổi rồi.”

Lăng Vũ Hiên nghe xong lời này, hơi bình tĩnh trở lại, hừ lạnh một tiếng: “Không điên không thể sống, chỉ cần có thể đạt được mục đích, tất cả mọi thủ đoạn cũng đáng giá.”

“Bao gồm cả việc lợi dụng tình cảm người khác sao? Nếu Như Nhứ nghe được những lời ngươi vừa nói, cô ấy sẽ rất đau lòng ”

Lăng Vũ Hiên trầm mặc trong chớp mắt, nói: “Ngoại trừ muội ra, ai ta cũng có thể phụ.

Huống hồ là do cô ta cam tâm tình nguyện, là do cô ta nhìn nhầm người, cái này không thể trách ta.”

“Ngươi điên rồi.”

Nhuế Lãnh Ngọc đứng dậy, không còn gì để nói.

Lăng Vũ Hiên đuổi theo, muốn kéo cô lại.

Nhuế Lãnh Ngọc lách mình tránh né, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”

Lăng Vũ Hiên đã bình tĩnh lại, nhún vai, “Muội không muốn ở bên ta, có phải vì Diệp Thiếu Dương?”

Không đợi cô trả lời, hắn nói tiếp: “Có phải muội cảm thấy ở cạnh hắn, rất có tương lai hay không, nếu ta đạp hắn dưới chân, có phải muội sẽ hồi tâm chuyển ý?”

Bình luận

Truyện đang đọc