MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Nhuế Lãnh Ngọc vốn đã đi ra tới cửa, nghe được những lời này, quay đầu lại, nhìn hắn với ánh mắt khinh thường, lắc lắc đầu, “Lúc trước ngươi nói, ngươi coi Diệp Thiếu Dương là một khối chướng ngại vật phải không?”

Lăng Vũ Hiên nhướng nhướng chân mày.

“Nhưng mà trong mắt hắn, ta thấy ngươi còn không có tư cách làm chướng ngại vật.”

Nói xong, Nhuế Lãnh Ngọc đi ra ngoài.

Bà chủ quán bar vội vàng từ bên trong chạy ra, nắm lấy tay Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Cô nương giúp ta với, ta có chuyện gấp muốn nhờ cô, muội muội ta bị ngất xỉu trong phòng vệ sinh.”

“Cái gì?”

Nhuế Lãnh Ngọc sửng sốt, đưa mắt nhìn ra xung quanh, phát hiện quán bar này không biết từ lúc nào, chỉ còn lại mỗi mình cùng Lăng Vũ Hiên.

“Nó mới vừa đi tắm, nửa ngày không thấy ra, ta đi vào mới phát hiện nó ngất xỉu, con bé bị bệnh tim, có thể trong phòng tắm quá ít không khí……”

Bà chủ nước mắt chảy ra, “Cô nương, xin cô hãy giúp ta!”

Nhuế Lãnh Ngọc nghe vậy ngây người.

“Bà tìm ta có ích gì, mau gọi xe cứu thương đi!”

“Đã gọi rồi, ta mới vừa sơ cứu, hiện giờ nó đã hô hấp trở lại, muốn tìm người cùng ta mặc quần áo cho nó, sau đó dìu ra xe cứu thương, xin cô giúp cho!”

Đã đến nước này, đương nhiên Nhuế Lãnh Ngọc không thể không cứu, vì thế bảo cô ta đi trước dẫn đường.

Cũng không thèm nhìn Lăng Vũ Hiên một cái, đi qua mặt hắn.

Lăng Vũ Hiên muốn đi theo, nhưng nhớ ra cô đi giúp người ta mặc quần áo, đành phải chờ bên ngoài.

Phòng tắm ở lầu hai, Nhuế Lãnh Ngọc theo bà chủ lên đó, đi vào phòng tắm.

Bên trong hơi nước tràn ngập, có thể thấy một cô gái đang nằm dưới sàn nhà, người thì quấn cái khăn tắm, trên người lại mặc áo khoác, xem ra vừa mới được khoác vào.

Nhuế Lãnh Ngọc ngồi xuống trước mặt cô gái, nhìn thoáng qua, sắc mặt cô ta ửng đỏ, hơi thở dồn dập.

“Trong này thiếu dưỡng khí, mau đưa cô ấy ra ngoài!”

Nhuế Lãnh Ngọc vươn tay định ôm lấy cô ta, chợt giật mình sửng sốt, nhìn cô gái trong lòng mình, rồi lại quay đầu nhìn bà chủ tay cầm quần áo, nói: “Hai người là……”

“Đúng vậy, bọn ta là chị em sinh đôi.”

Bà chủ vừa dứt lời, cô gái kia đột nhiên tỉnh lại, dùng sức hít thở, ôm cổ Nhuế Lãnh Ngọc, toàn thân run lên, trông như sắp phát bệnh.

Hai tay cô ta ghì chặt cổ Nhuế Lãnh Ngọc, hoàn toàn không thể động đậy.

Nhuế Lãnh Ngọc sợ làm cô ta bị thương, không dám dùng sức, quay đầu lại nói với bà chủ: “Mau giúp ta một tay!”

Bà chủ nghe vậy liền đi tới.

Đột nhiên, cô gái kia hé miệng ra, thổi vào miệng Nhuế Lãnh Ngọc một hơi.

Lúc ấy hai người mặt đối mặt, quan trọng nhất chính là Nhuế Lãnh Ngọc một lòng cứu người, hoàn toàn không đề phòng, liền hít một hơi này vào bụng, lập tức cả người run lên.

Yêu khí! Việc trường kỳ chiến đấu đã khiến Nhuế Lãnh Ngọc có khả năng phản ứng cực kỳ nhạy bén, vừa hít phải yêu khí, ngay lập tức vận công phong bế tâm mạch, tiếp đó vòng hai tay lại, đánh vào khớp xương khủy tay cô gái kia, chấn văng cô ta ra, xoay người định đối phó bà chủ quán.

Nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước, hơn nữa trong lúc mấu chốt, cơ thể cô bất ngờ sinh ra một cảm giác khác thường, khiến toàn thân run run, mạch môn bị công phá, cỗ yêu khí kia đã xâm nhập vào bên trong.

Cùng lúc đó, một luồng yêu khí cực mạnh từ phía sau ập tới, giống như bàn tay vô hình bóp chặt yết hầu, len lỏi chui vào từ mũi miệng.

Trước khi mất hẳn ý thức, còn nghe được một giọng nữ bắn nhọn, vô cùng đắc ý nói: “Đúng là một pháp sư lợi hại, nếu ta không phải dùng chiêu liên hoàn, e đã không thể làm gì được ngươi……”

Lăng Vũ Hiên đợi hồi lâu không thấy Nhuế Lãnh Ngọc ra, nghĩ có thể là do hai người không làm được, cần mình tới giúp một tay, tranh thủ thể hiện tình yêu trước mặt Nhuế Lãnh Ngọc một chút, vì thế quay vào đi lên thang lầu, gọi tên Nhuế Lãnh Ngọc.

“Ngươi lên đây đi.”

Là tiếng của bà chủ, kèm theo chút gì đó âm hiểm hung ác.

Lăng Vũ Hiên cảm thấy không ồn, nhanh chóng chạy lên, theo ánh đèn, tìm được phòng tắm, liền đi qua đó, tức khắc bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người: Nhuế Lãnh Ngọc ngã trên mặt đất, không hề nhúc nhích, bất quá sắc mặt vẫn bình thường, chắc chỉ hôn mê.

Nằm bên cạnh cô là một cô gái không mặc quần áo, bộ dáng giống hệt bà chủ quán.

Tại sao lại thế này? “Đinh Đinh Đinh……”

kinh hồn linh treo bên hông Lăng Vũ Hiên vang lên.

Lăng Vũ Hiên sửng sốt vài giây, xông vào bên trong, quay đầu thì thấy, một con hồ ly toàn thân trắng muốt, ngồi trên cửa sổ phòng tắm, cánh cửa đã bật mở.

Bảy cái đuôi màu trắng dựng thẳng sau lưng nó, xoè thành hình cái quạt.

Thất Vĩ Yêu Hồ! Lăng Vũ Hiên nhanh chóng lấy từ trong túi ra một kiện pháp khí, là một chiếc chuông màu đồng cổ, bề mặt quanh quẩn tử quang, linh khí tràn ngập.

“Ngươi không muốn cứu cô gái kia sao?”

Một câu này của Thất Vĩ Yêu Hồ, đã chặn đứng ý đồ công kích của Lăng Vũ Hiên, hắn không phải ngu ngốc, Thất Vĩ Yêu Hồ thấy mình không chạy cũng không tấn công, nhất định là có nguyên nhân, hơn nữa Nhuế Lãnh Ngọc đang hôn mê dưới đất, tình huống còn chưa rõ.

Lăng Vũ Hiên cũng không dám vọng động.

“Lăng thiên sư, bây giờ ta mà đào tẩu, khẳng định ngươi đuổi không kịp.”

Thất Vĩ Yêu Hồ há miệng, phát ra tiếng một nữ nhân, “Hay chúng ta giao dịch chút đi.”

Lăng Vũ Hiên lạnh lùng không nói gì.

Thất Vĩ Yêu Hồ cười khúc khích, “Lăng thiên sư không nên như thế, ngươi còn phải cám ơn ta nữa đó, cô nương này, coi như lễ vật ta tặng cho Lăng thiên sư.

Ta nói thẳng, Lăng thiên sư, nếu ngươi đưa cô nương này đi vui vẻ một đêm, sau khi Diệp Thiếu Dương biết được, đạo tâm sẽ loạn, ngươi có thể không đánh mà thắng!”

Lăng Vũ Hiên ngây người, trong lúc nhất thời đầu óc có chút ngây ngốc, không biết ý con Thất Vĩ Yêu Hồ này là gì.

“Ngươi …… vì sao ngươi lại muốn giúp ta?”

“Vì muốn loại trừ một đối thủ cường đại.

Nếu Diệp Thiếu Dương biết người hắn yêu bị ngươi làm bẩn, khẳng định sẽ đau lòng muốn chết, làm gì còn tâm tư đối phó bọn ta.”

Lăng Vũ Hiên nói: “Còn có ta.

Mặc kệ ngươi làm gì, ta quyết sẽ tiêu diệt hết hang ổ các ngươi, phong ấn Yêu Vương!”

Thất Vĩ Yêu Hồ cười rộ lên, “Vậy sao, nhớ cho kỹ, không phải ta muốn giúp ngươi, ta chỉ muốn bớt đi một kẻ địch, đến lúc đó chỉ còn mình ngươi, Lăng thiên sư, chúng ta đại chiến một hồi, bất quá…… không có Diệp Thiếu Dương trợ giúp, ngươi tin tưởng sẽ đánh lại bọn ta sao?”

Cái buổi nói chuyện này, Lăng Vũ Hiên hoàn toàn hiểu rõ, lạnh lùng nói: “Không cần khích tướng ta, không có hắn, ta vẫn có tin tưởng, sẽ giết các ngươi không chừa một con!”

Thất Vĩ Yêu Hồ vẫn mở miệng cười, “Không có Diệp Thiếu Dương, bọn ta vẫn tin sẽ ngăn cản được các ngươi.

Bất quá, nếu ngươi có lòng tin như vậy, thì còn chờ gì nữa, Lăng thiên sư, đêm đẹp khổ đoản, ha ha……”

Thanh âm chứa đựng sự khiêu khích cùng mê hoặc.

Lăng Vũ Hiên hừ một tiếng, “Ta không muốn bị bắt vì tội cưỡng gian!”

“Vậy ngươi đừng làm gì cả, mà này, nhất định ngươi sẽ nghĩ ra cách thôi.”

Thất Vĩ Yêu Hồ nhìn hắn mê hoặc, từ cửa sổ nhảy xuống “Lăng thiên sư, ta ở Cô nhi viện chờ ngươi!”

Lăng Vũ Hiên không đuổi theo, cúi đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc nằm trên mặt đất, trong lòng ngo ngoe tà ám, bắt đầu dựng lên một kế hoạch điên cuồng: Mang Nhuế Lãnh Ngọc đi, thuê một phòng khách sạn, ngủ với nhau một đêm, sau đó gọi điện thoại bảo Diệp Thiếu Dương tới nhận người...

cố ý để hắn nhìn thấy Lãnh Ngọc không mặc quần áo.

Bình luận

Truyện đang đọc