MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Hắn ngồi trước mộ Tiểu Mã đến lúc chạng vạng thì lão Quách gọi điện thoại tới thì nghe nói Diệp Thiếu Dương đang ở nghĩa địa, lão Quách nói hắn đã chuẩn bị xong hết đồ đạc rồi, bây giờ lên xe đi ngay đến đó.

Diệp Thiếu Dương đợi đến khi lão Quách đến. Hắn thấy lão Quách xách theo hai chiếc xẻng gấp, một chiếc túi bện phồng phồng, hắn ném xuống đất, ngồi xuống ngồi thở hổn hển rồi bày ra mấy hộp thức ăn.

"Chưa ăn cơm đúng không? Mua cho đệ mấy món om đó, vừa hay chúng ta cũng uống một chút."

Diệp Thiếu Dương cầm bình rượu xái từ trên mặt đất lên, cười cười rồi nói: "Uống rượu huynh uống còn thừa hả?"

Lão Quách có chút ngượng ngùng, nói: "Ngày hôm qua tâm trạng ta không tốt, vì thế nên đến đây uống cùng cậu ấy."

Diệp Thiếu Dương nói: "Hồn phách cậu ấy có ở đây đâu, huynh nói cậu ấy cũng không nghe thấy."

Lão Quách nhún nhún vai: "Chỉ là tìm cho mình chút niềm an ủi thôi, nếu không thì còn làm gì được. Ta cũng không thể xuống âm ti tìm cậu ấy, tìm cũng không tìm được, chỉ có thể nói với thân xác của cậu ấy thôi. Đệ cũng ngồi ngây ở đây cả nửa ngày còn gì."

Hai người dọn món ăn ra, trong đó có món thịt thủ lớn mà Tiểu Mã thích ăn nhất. Lão Quách bày món đó lên chỗ đặt đồ thờ của Tiểu Mã, sau đó đặt thêm một lon bia vừa mới bật nắp lên.

Sau đó hai người cùng ngồi ăn uống trước di ảnh của Tiểu Mã.

Trên di ảnh là hình ảnh Tiểu Mã đang mỉm cười rất tươi, dường như cũng đang nhìn hai người họ.

Lão Quách có mấy chén rượu vào bụng, viền mắt bắt đầu có chút ươn ướt, hắn thở dài rồi quở trách:

"Đệ nói xem Tiểu Mã có phải quá ngốc không, tại sao lại có thể thích loại người như Vương Bình được. Trên đời còn biết bao nhiêu cô gái tốt mà lại chỉ đi tìm một người như vậy, haizz, cũng là kiếp nạn trong số mệnh này!"

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn di ảnh, nói: "Trên đời nhiều cô gái tốt nhưng những người con gái bình thường thì lại không để mắt đến cậu ấy."

"Đã chết rồi mà đệ còn đả kích cậu ấy!" Lão Quách bực tức nói:

"Ta cảm thấy Tiểu Mã rất tốt, không giấu gì đệ nếu như không có sự tồn tại của Vương Bình thì ta đã giới thiệu Tiểu Ngư cho cậu ấy rồi."

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc hỏi: "Huynh chắc chắn Tiểu Ngư đồng ý chứ?"

Lão Quách trừng mắt: "Cha mẹ đặt đâu, đâu đến phiên con bé lên tiếng!"

"Hừ, sợ là huynh chỉ chém gió thôi, tính cách con gái nhà huynh, huynh quản được không?"

Lão Quách không lên tiếng.

Diệp Thiếu Dương lại nhìn di ảnh của Tiểu Mã rồi nói: "Nhưng mà nói ra thì nếu như huynh sớm giới thiệu Tiểu Ngư cho Tiểu Mã thì không biết chừng đã không có chuyện của Vương Bình rồi."

"Cho nên ta mới nói, hết thảy đều là kiếp số."

Lão Quách thở dài, chỉ vào di ảnh của Tiểu Mã và nói: "Cái tên ngốc này, đợi hắn tinh phách hoàn hồn xong ta nhất định phải mắng hắn một trận hẳn hoi mới được!"

Diệp Thiếu Dương trong lòng hơi động: "Huynh tin là Đạo Phong có thể giúp cậu ấy hoàn hồn sao?"

Lão Quách đáp:

"Đệ lớn lên cùng Đạo Phong từ khi còn bé, đệ phải hiểu cậu ấy hơn ta chứ. Tên đó làm bất cứ việc gì đều rất chắc chắn. Dù hắn có nói là muốn lật đổ lão Diêm Vương thì ta cũng hoàn toàn tin tưởng."

Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt nói: "Chỉ mong lần này hắn sẽ không làm đệ thất vọng."

Sau khi ăn xong, lão Quách đi ném rác, thấy vẫn còn sớm lại ngồi xuống nói chuyện tiếp.

Lão Quách nói cho Diệp Thiếu Dương là Tứ Bảo đã quay về Ngũ Đài Sơn rồi, nói là muốn thiên tâm tu luyện. Không nói tiếng tạm biệt với hắn là bởi vì tâm trạng không tốt, hơn nữa qua trận này là quay lại rồi.

Điện thoại di động vang lên, Diệp Thiếu Dương cầm lên nhìn, lập tức cau mày lại.

"Ai gọi thế?" Lão Quách buột miệng hỏi.

"Con gái huynh.”

"Đệt!" Lão Quách nhào tới định cướp điện thoại

"Trêu huynh đấy, là Mã Thừa."

Lão Quách ngơ người: "Tên đó gọi cho đệ làm gì? Lẽ nào có liên quan đến nghĩa trang?"

Không trùng hợp như vậy chứ?

Diệp Thiếu Dương trong lòng hơi động, nhận cuộc gọi.

"Diệp Thiên Sư, đã lâu không liên lạc rồi."

Hai người hàn huyên vài câu, điện thoại đột nhiên bị một cô nương cướp đi rồi nói: "Sư phụ, xin hãy nén bi thương."

Diệp Thiếu Dương ngơ ngác, hầu như không nghe rõ, thế nhưng người có thể gọi mình là sư phụ chỉ có một, hắn gọi: "Tiểu Nhụy?"

"Là con đây, sư phụ, con đang cùng Tiểu Mã đây. Sư phụ người nhớ đồ đệ không?"

"Tiểu Mã!" Diệp Thiếu Dương sửng sốt.

"À... Là Mã Thừa, con gọi hắn Tiểu Mã qua sông. Sư phụ, con biết chuyện của Tiểu Mã ca rồi, lúc đó đồ đệ đang tu hành ở ngoài thành nên không về được. Hôm nay ta mới được biết."

"Tu hành cái gì?"

"Đồ đệ ngồi thiền ở Ấn Độ, không thể dùng điện thoại di động, vì thế gần đây cũng không liên lạc với người. Con mới về nước hôm qua, sư phụ người bây giờ đang ở đâu?”

Diệp Thiếu Dương trả lời là đang ở trước mộ của Tiểu Mã.

"Vậy thì vừa hay, chúng con qua đó thắp hương cho Tiểu Mã ca luôn."

Trương Tiểu Nhụy hỏi địa chỉ nói là một lát nữa sẽ đến.

Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương kể lại sự việc cho lão Quách.

Lão Quách phân tích:

"Mã Thừa không thể là cố ý đến thắp hương cho Tiểu Mã đâu, cậu ta tới tìm đệ chắc chắn là có việc.

"Không chừng thật sự có liên quan đến vụ vườn Anh Đào."

Đàm Tiểu Tuệ có dây mơ rễ má rất nhiều tới vườn Anh Đào, có liên quan đến vườn Anh Đào cũng tức là có liên quan đến Đàm Tiểu Tuệ.

Diệp Thiếu Dương nghĩ ngợi một lúc cũng không có manh mối gì, cũng may Mã Thừa đang tới đây, đợi lát nữa gặp mặt thì hỏi hắn là biết hết.

Diệp Thiếu Dương bảo lão Quách đem đồ khai mộ đến trước mộ của Đàm Tiểu Tuệ, còn mình thì đi đến trước cổng chính đợi Mã Thừa.

Một mình hắn thong thả đi ra bên ngoài khu nghĩa trang.

Diệp Thiếu Dương thấy hơi khát nước liền đi thẳng đến siêu thị đối diện mua đồ uống. Lúc trả tiền thì bên cạnh cũng có một cậu trai trẻ đang đứng thanh toán.

Diệp Thiếu Dương đứng xếp hàng phía sau hắn, thấy cậu ấy lấy ra tờ một trăm để trả.

Nhân viên cửa hàng là một em gái trẻ, mặt trang điểm kĩ càng xinh đẹp, còn hơn cả mấy cô nổi tiếng trên mạng.

Cô mượn tờ tiền xem một chút, rồi xếp chồng lên với mấy tờ một trăm khác, sau đó cất tiền vào trong hộp.

Tiểu tử chờ cô thối tiền lẻ, vừa đếm đếm tiền trong ví mình, đột nhiên nói rằng: "Em gái à, thật ngại quá, ban nãy lúc tôi đưa tiền cho em có thể đã kẹp rít vào một mảnh giấy nhỏ, trên đó có ghi số điện thoại, có thể giúp tôi tìm một chút được không?"

"Không thể nào, hình như là không có." Cô gái ngơ ngác, cũng không nghĩ gì nhiều mà mở luôn hộp đựng tiền ra, vừa lật vừa nói.

"Chắc chắn là có mà. Tôi có kẹp vào giữa, một mẩu giấy rất nhỏ, giờ không thấy nữa rồi."

Tiểu tử đưa tay ra nói rằng: "Hay em đưa cho tôi tập tiền tôi xem thử, biết đâu lại lẫn vào trong tập của em."

Cô gái trẻ cũng không nghĩ gì nhiều mà đưa luôn tập tiền cho cậu ta.

Cậu trai cầm tập tiền rồi lật lật ở trên bàn, sau đó buồn bực nói: "Đúng là không có thật, thôi vậy, để tôi tìm tiếp chỗ khác."

Hắn trả tập tiền lại cho cô gái, cô cũng không đếm lại mà cất ngay vào hộp.

Cậu ta cất tiền của mình vào trong túi, vừa tìm vừa đi ra ngoài, trong mắt toát lên vẻ đắc ý.

Đột nhiên, có một người chặn ở trước mặt.

Cậu ta muốn lách mình qua nhưng đối phương lập tức bước sang chặn lại, trên mặt còn mang theo một nụ cười quỷ dị.

Cậu ta thấy có cái gì sai sai, bèn nhướng mày lên hỏi: "Chặn đường tôi làm gì?"

Diệp Thiếu Dương giơ một tay ra, chớp mắt và nói rằng:

"Cậu vừa mới lừa được ba trăm mà, người thấy cũng có phần, chia cho ta một trăm thì tôi sẽ để cậu đi."

"Anh, anh nói lăng nhăng gì đó!" Cậu ta mặt đỏ tới mang tai.

"Còn giả bộ với tôi à?" Diệp Thiếu Dương cười cười.

"Vừa nãy trong tay cậu có một xấp tiền, là của cậu. Sau khi cậu nhận số tiền từ tay cô bé đó rồi đếm đếm, tay trái cậu đã rút thêm ba trăm từ số tiền mà cô ấy đưa."

"Tay chân cũng được lắm, không chê vào đâu được. Tiếc là đại ca tôi đây lại đứng sau lưng cậu, nhìn thấy rõ mồn một. Nên cậu cứ hào phóng chia tôi một trăm thì tôi sẽ thả cậu đi. Thế nào?"

Bình luận

Truyện đang đọc