MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

“Lão đại, còn có một con bọ cánh cứng giống gián ở trong cơ thể bà ấy thả ra một loại yêu khí, ta cũng không biết là làm gì.”

“Vì sao lại có hai con cổ trùng?” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm:

“Con còn lại là ai hạ đây?” 

“Con cổ trùng này là Lý Ông hạ.”

Thành Quân nói:

“Lý Ông từng nói, bản mạng cổ trùng ban đầu của Ôn Hoa Kiều sẽ giết chết mẹ ta, hắn cũng không hàng phục được, đành phải thả một con cổ trùng vào trong cơ thể bà, tốt xấu gì cũng có thể giữ cho bà một mạng.” 

Diệp Thiếu Dương càng nghe càng mơ hồ, dứt khoát ném những thứ này đi, trực tiếp hỏi Qua Qua:

“Ngươi có thể thả hồn phách bà ấy ra hay không?”

“Có thể.” 

Qua Qua trả lời rất thống khoái: “Hai con kia đều là tử cổ, so với cổ trong cổ trên người Tiểu Nhị dễ dàng giải hơn nhiều.”

Tử cổ chính là cổ trùng bị hạ ra không có chủ nhân khống chế, dần dần chuyển hóa trở thành một bộ phận trên người kí chủ, loại cổ này rất đáng sợ, bình thường không phải muốn làm cho người ta chết, mà là một sự tra tấn trong thời gian dài.

Nhưng so với hoạt cổ thì tương đối dễ đối phó. Tuy Diệp Thiếu Dương là một thường dân không hiểu vu thuật nhưng Qua Qua lại có cách. 

Thành Quân nghe thấy Qua Qua nói có thể cứu tỉnh mẹ, quả thực có chút không dám tin, hỏi Qua Qua:

“Ngươi thật sự có thể cứu bà ấy?”

Qua Qua không muốn nói chuyện với nhân loại ngu xuẩn này, hỏi Diệp Thiếu Dương: 

“Cứu không?”

“Cứu! Đương nhiên cứu!”

Thành Quân quỳ rạp xuống trên mặt đất, kích động nói với Diệp Thiếu Dương: 

“Chỉ cần có thể cứu mẹ tôi, bảo tôi làm cái gì cũng được, van xin cậu!”

Hiếu tử không thể chậm trễ, Diệp Thiếu Dương tiến lên đưa hai tay đỡ hắn dậy.

“Anh đừng quỳ với tôi, tôi không nhận nổi đâu.” 

Lập tức lệnh Qua Qua lại lần nữa nhập vào Tố Khiết, giết chết cổ trùng, thả ra ba hồn bảy vía của bà.

Qua Qua hóa thành một làn khí đen, tiến vào trong cơ thể Tố Khiết.

Hai mắt Tố Khiết trợn trừng, cả người run lên, không bao lâu thì phun ra một ngụm máu đen cực kỳ tanh hôi. 

“Mẹ!”

Thành Quân kinh hãi.

Diệp Thiếu Dương đi lên nhìn, trong máu đen có thi thể một con bọ cánh cứng màu đen đang dần dần mềm đi, hòa tan ở trong máu đen. 

Là cổ trùng Mộ Thanh Phong hạ trong cơ thể Tố Khiết!

Lại đợi một hồi, Tố Khiết đột nhiên há mồm, nhẹ nhàng thở một hơi.

Một luồng khí đen bay ra, Qua Qua đáp xuống đất, giao một con nhện cho Diệp Thiếu Dương. 

“Ta phá vu thuật của nó rồi, nghĩ đến ngươi có lẽ có việc dùng nên chưa giết chết, con bọ cánh cứng kia biết phóng yêu khí, không giết chết không được.”

Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua con nhện đó, vỏ ngoài đen sì, tứ chi lại lập lòe ánh vàng.

Móng vuốt nhẹ nhàng hoạt động, có loại cảm giác nửa chết nửa sống. 

Tạm thời không rảnh để nghiên cứu, Diệp Thiếu Dương bỏ con nhện vào trong một cái bình sứ nhỏ cất đi, nhìn về phía Tố Khiết.

Bởi vì Qua Qua rời khỏi thân thể bà, toàn thân bà ngã trên giường, nhắm mắt lại không nhúc nhích.

Thành Quân ghé vào bên giường, căng thẳng nhìn mẹ. 

Đột nhiên, hai mắt Tố Khiết mở ra, màu trắng đục trong mắt đã không thấy nữa nhưng vẫn có chút đục, chậm rãi di động hai mắt, nhìn về phía Thành Quân.

“Mẹ!”

Thành Quân thất thanh khóc lên. 

Tố Khiết môi run run, chậm rãi nâng một tay lên, vươn về phía Thành Quân.

Thành Quân cũng vươn tay, vươn về phía tay bà, cách mười năm, mẹ cuối cùng... Đã trở lại!

Nháy mắt hai tay nắm lấy nhau, Thành Quân đột nhiên cảm thấy tay mềm nhũn: 

Cánh tay Tố Khiết thế mà nhanh chóng hòa tan, hóa thành một vũng máu đặc xanh đỏ giao nhau, nhỏ xuống, sau đó là bả vai, đầu, thân thể...

Cả người hóa thành một vũng máu đặc, trong phòng lập tức tràn ngập mùi hôi thối, nồng đậm tới cực điểm.

Nhưng ba người bọn Diệp Thiếu Dương đều chưa cử động, mà là ngơ ngác nhìn chỗ Tố Khiết lúc trước. 

Không đến mười giây, một người cứ như vậy tự dưng hóa thành một vũng máu đặc.

Điều này ngay cả Diệp Thiếu Dương cũng có chút khó có thể tiếp nhận.

“A!” 

Hai tay Thành Quân ôm đầu, lớn tiếng gầm rú lên, đột nhiên lao về phía Diệp Thiếu Dương:

“Ta giết ngươi!”

Diệp Thiếu Dương bất ngờ không kịp đề phòng, bị hắn vồ ngã xuống đất, cổ bị hai tay hắn bóp chặt, trong lúc nhất thời suýt chút nữa hít thở không thông. 

Đột nhiên Thành Quân rùng mình, cả người xụi lơ, nằm úp sấp ở trên mặt đất không thể nhúc nhích, thân thể bị một làn khí đen mơ hồ bao vây.

Đương nhiên là do Qua Qua vận dụng quỷ thuật.

Thành Quân không thể cử động, miệng không thể nói, chỉ có thể lấy ánh mắt hung tợn trừng lên nhìn Diệp Thiếu Dương, ánh mắt đó quả thực như muốn nuốt hắn vào trong. 

Diệp Thiếu Dương không để ý tới hắn, lấy một nắm lá ngải, vò thành viên nhét vào trong lỗ mũi.

Mùi xác thối kịch liệt đã không phải khó ngửi nữa, mà là thật sự có thể làm người ta ngất đi.

Nhìn về phía trên giường, ở trong vũng máu đặc kia có một bộ xương hoàn chỉnh. 

“Tôi hiểu rồi!”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, thở dài:

“Ba hồn bảy vía bà ấy luôn luôn bị phong tỏa, cơ năng thân thể thật ra sớm đã chết, chỉ là dựa vào vu lực của cổ trùng, cũng chính là lực lượng tinh thần duy trì. Đột nhiên lấy cổ trùng đi, thân thể của bà ấy lập tức biến thành trạng thái bình thường, cũng chính là một cái xác...” 

Một thi thể đã chết mười năm, thi thể có thể thối rửa bao nhiêu, không nói nhiều cũng biết được.

Đúng lúc này, một quỷ ảnh từ trong máu đặc hiện ra, chính là hồn phách của Tố Khiết.

Nhìn qua chỉ ba mươi mấy tuổi, mặc Miêu phục, tuy không quá xinh đẹp nhưng cũng coi như đoan trang, so với lão thái bà đầu tóc rối bù lúc trước quả thực như hai người khác nhau. 

Diệp Thiếu Dương mới đầu hơi sửng sốt nhưng liền hiểu ra. Thời điểm quỷ hồn vừa mới chết, hồn lực suy yếu, xuất hiện đều là bộ dáng của mình trước khi chết.

Thời gian chết thật sự của Tố Khiết là mười năm trước, khi đó không sai biệt lắm cũng đã ba mươi mấy tuổi...

“Đa tạ đại pháp sư!” 

Tố Khiết đã mở thiên tri, biết thân phận Diệp Thiếu Dương, khom người bái tạ, che mặt rơi lệ.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Thành Quân trên mặt đất, mới nhớ tới Tố Khiết hồn lực suy yếu, nam nhân bình thường dương khí quá nặng, không nhìn thấy bà được, vì thế lấy ra một cái bình phun sương đựng đầy dịch cỏ Thất Tinh, phun hai cái vào mắt hắn, sau đó ra hiệu Qua Qua buông hắn ra.

“Ta giết ngươi!” 

Thành Quân nhảy bật dậy, lại lần nữa đánh về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nghiêng người né tránh, chợt nghe thấy Tố Khiết hét lớn một tiếng:

“Tiểu Quân, không được vô lễ!” 

Thành Quân xoay mặt nhìn thấy hồn phách Tố Khiết, ngây ra tại chỗ.

Tố Khiết thở dài:

“Mẹ là quỷ, Tiểu Quân, mười năm trước mẹ nên chết rồi, vị đại pháp sư này thả ra hồn phách bị nhốt của mẹ, để mẹ có thể đi luân hồi, là đại ân nhân của con, con không thể bất kính với hắn.” 

“Mẹ... Người thật sự là mẹ của con!” Thành Quân mất một lúc mới hồi phục tinh thần, kích động lao tới.

Tố Khiết vội vàng lui về phía sau né tránh, quát:

“Dương khí trên người con quá nặng, đừng lao vào mẹ!” 

Thành Quân vội vàng đứng lại, quỳ dưới đất, thất thanh khóc rống lên.

Diệp Thiếu Dương nhìn Tố Khiết, lập tức hỏi ra vấn đề quan trọng nhất:

“Là Ôn Hoa Kiều hạ cổ hại bà?” 

“A Kiều... Sao có thể chứ!” Tố Khiết phản ứng kịch liệt:

“Cô ấy là bảo vệ tôi, nếu không tôi đã sớm bị đứa con trai kia của cô ấy diệt hồn!”

“Lý Ông! Sao có thể!” 

Thành Quân chấn động: “Lý Ông là người tốt mà, là hắn cứu mẹ!”

“Ta khinh!”

Tố Khiết phun một ngụm nước miếng quỷ ở trên mặt con trai, lập tức chỗ đó liền nổi lên một khối tối màu, giống như tàn nhang. 

Bình luận

Truyện đang đọc