MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Diệp Thiếu Dương thấy nói hắn đi không được cũng chỉ đành gồng mình chống đỡ, tiếp tục chém giết quỷ binh, cho dù có chết cũng phải giết thêm vài tên ác quỷ, giết một bớt một.

Nếu nói ra đám ma quỷ giả dối thế nào mà lúc trước bọn hắn đã tiêu diệt bao nhiêu là binh tốt cũng không thấy hai tên tướng sĩ Nhật Bản tham chiến chỉ đứng chỉ huy chiến đấu, thì bây giờ thấy hai người bọn hắn sức cùng lực kiệt, pháp lực cạn gần hết mới đột nhiên ra tay là đây.

Hai người chật vật ngăn cản, nguy hiểm liên tiếp trong gang tấc.

“Đi mau, ta đưa người đi ra ngoài!” Diệp Thiếu Dương la to.

“Muốn đi thì phải cùng đi, muốn chết thì cùng chết!” Tiêu Dật Vân cũng là người có nguyên tắc tình nghĩa.

Một cụm quỷ khí ngưng tụ lại thành cây kiếm đánh “ầm” vào vai Diệp Thiếu Dương khiến hắn bay ra xa. Tiêu Dật Vân vội chạy lên cứu viện nhưng lại bị một tên tướng sĩ khác chặn ngang đường.

Diệp Thiếu Dương bị đánh rơi xuống dưới gặp phải đám quỷ binh đứng rình chờ nãy giờ, chúng nháo nhào vung kiếm chém Diệp Thiếu Dương.

Một pháp khí khuyên tròn bắn từ phía xa lại dừng lại ngay dưới người Diệp Thiếu Dương thay hắn chặn lại sự tấn công từ phía dưới.

Tiếp đó là hai người một nam một nữ bay tới bên trong trận pháp, hai người đều ăn mặc đồ của đạo sĩ, người nam vừa nhảy xuống tới liền ném bùa ngọc về phía Diệp Thiếu Dương nói:

“Diệp Thiên Sư, xin hãy tạm tránh vào bên trong!”

Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên liếc nhìn hai người, hóa ra là người quen, bất đắc dĩ cười nghĩ, bản thân đã từng dùng bùa để thu phục biết bao nhiêu là hồn ma quỷ quái, nào ngờ cũng có ngày cũng phải trốn trong bùa của người khác để thoát nạn.

Nhưng tình hình lúc này cũng không an toàn, cũng nghe theo lời hắn ngoan ngoãn tránh vào bùa lánh nạn.

Hai người nam nữ kia dựa lưng vào nhau, mỗi người đều có một thanh đồng kiếm, một tím một xanh liên tục niệm pháp ngăn cản đám quỷ binh Nhật Bản xông lên.

“Các ngươi là ai, đến từ nơi nào?” Tiêu Dật Vân nhìn thấy không quen biết hai người hắn, tò mò bèn hỏi.

Nam tử nói: “Ta là học trò của Triệu Huyền Đàn tiên quan, còn đây là vợ ta, trực thuộc chức quan ở Oán Tình ty, Tiêu lang quân khoan hẵng hỏi, chúng ta ngăn cản thêm chốc lát, đại quân tách ra là mọi sự may mắn!”

Tiêu Dật Vân gật đầu làm theo, nhích gần đến bên hai người, ba người họ đều là âm thần đạo gia, biết phải ngăn chặn kẻ địch thế nào, tức khắc hỗ trợ lẫn nhau, tạo thành trận tam tài trong đạo gia, chỉ thủ chứ không công, ngăn cản sự tiến công của đám vong linh.

Đạo pháp của đôi vợ chồng này thực hiện nhuần nhuyễn vô cùng, thêm nữa là họ mới tới, pháp lực còn dồi dào, có trận pháp bổ trợ khiến đội quân quỷ binh dù đông về số lượng nhưng cũng không có cách tấn công vào ngay tức khắc được.

Bọ hắn đứng thủ trận tầm mười phút thì nghe tiếng kèn vọng lên từ phía dưới. Hai tên tướng sĩ quỷ bình kia vừa nghe thấy liền vội vàng ra lệnh chấm dứt tấn công, bắt đầu từ vòng vây ngoài cùng chạy ngay xuống dưới núi.

“Quân Nhạc gia đã tới rồi, chúng ta hãy phản kích ngay bây giờ, giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu! Nam tử tung người chạy lên trước, chặn đường trốn thoát của tên tướng sĩ, mấy tên quỷ binh gần đó liền xông lại cứu viện.”

Nữ tử tức khắc bay tới đối lưng với chồng mình chặn lại đám quỷ binh.

Tiêu Dật Vân ném ra ba lá bùa nối tiếp nhau giữa không trung, tạo thành tam phẩm liên đài đánh thẳng lên trán tên tướng sĩ.

Tên tướng sĩ này dù sao cũng là quỷ tướng, đài sen bị quỷ khí chặn ngay trước mặt, lơ lửng giữa không trung không tiến lên được.

Tiêu Dật Vân lại ném ra sáu cái ấn phù dán lên lên đài, hai ngón tay trái vẽ bùa chỉ thẳng vào tên tướng sĩ quát to: “Tật!”

Nam tử kia cũng múa kiếm làm phép, kết ra một mảnh mây tía, đâm thủng ngực tên quỷ tướng.

Thân mình tên quỷ tướng chớp một cái rồi cuối cùng cũng không chống lại được liền bị liên đài đập tan.

Tiêu Dật Vân cúi người nắm lên một nhúm đất, lấy đất làm vật dẫn vẩy lên liên đài, kết ấn niệm chú liên tục, liên đài xoay vòng từng cánh dần mở ra sau đó từ từ biến mất, vô số mảnh tinh phách bay từ dưới ra.

Nàng kia thấy thế liền nhăn mày, mắng:

“Đúng là không lỗ vốn, tên quỷ tướng này không biết cắn nuốt hồn phách của bao nhiêu người, chết cũng không hết tội!”

Những tên quỷ binh còn lại thấy tay tướng sĩ đã chết thì cũng không tiến công nữa mà vội kéo nhau chạy xuống chân núi.

Ba người đuổi theo chém giết tiêu diệt không ngừng.

“Mau để ta đi ra, ta muốn giết thêm vài tên ác quỷ!” Hồn phách Diệp Thiếu Dương tránh trong bùa thấy vậy vội kêu lên.

Nam tử thuận thế thả hắn ra, Diệp Thiếu Dương cùng lúc đó cũng quăng Câu Hồn tác trói ngay bảy tám tên quỷ binh lại tiêu diệt luôn, tiếp đó hắn còn muốn đuổi theo nhưng bị nam tử giữ lại.

“Bỏ đi, trận chiến dưới kia đã bắt đầu rồi, hai bên chạm mặt nhau mà chúng ta còn xuống ắt sẽ bị vây vào bên trong.”

Diệp Thiếu Dương nhảy lên một tảng nham thạch nhìn xuống phía dưới, đội quân hai bên đang giao chiến, tiếng gào thét vang trời.

Nữ tử bước tới nói: “Diệp sư đệ, trận này Nhạc Gia quân đã vây chặn mọi đường thoát, thắng lợi là điều sớm muộn, chỉ có vài người chúng ta đi xuống cũng không giúp được thêm gì, bỏ qua một bên thôi.”

Diệp Thiếu Dương tuy còn không cam lòng nhưng cũng biết được được nàng nói đều là sự thật, thêm nữa chính bản thân hắn cũng đang bị thương, một khi xông vào chiến trận, thì phải chết là cái chắc, nên đành phải cam chịu.

“Đám khốn kiếp này đúng là giết không hết được!” Diệp Thiếu Dương tức giận mắng.

Nữ tử cười: “Diệp sư đệ không phải vội vàng như thế, trở về dưỡng thương đàng hoàng, cầm theo pháp khí, lúc ấy lại đi ra cũng không muộn, thế lực binh tướng bên Nhật vẫn còn lớn lắm, chỗ này hôm nay cũng chỉ là một đội tiên phong mà thôi.”

Diệp Thiếu Dương thở dài gật đầu, hắn quay qua nhìn hai vợ chồng bọn hắn, hỏi: “Hai người các ngươi sao lại tới đây?”

Hai người này là người quen cũ, nhất là nữ tử, chính là Dương Tư Linh, người mà hắn đã cứu ra từ không gian ác linh lúc tham gia xử lý sự kiện Trăng Tím, đứng bên cạnh chính là chồng nàng, Lý Hiếu Cường.

Lúc còn sống cũng là đạo sĩ, vì đạo mà chết, sau hai người đoàn tụ lại với nhau cùng xuống âm ty, từ đó Diệp Thiếu Dương cũng chưa gặp bọn hắn lần nào, cũng không ngờ hôm nay lại gặp nhau tại đây.

“Ta nhớ rõ ngươi từng nói mình là học đồ của Triệu Nguyên soái mà, giờ ngươi tới đây để là cái gì?” Diệp Thiếu Dương quay qua hỏi Lý Hiếu Cường.

“Ta cùng Tư Linh đều làm việc cho Triệu Nguyên soái, bên này gần đây xảy ra chiến sự cho nên mới lâm thời chuyển qua bên Nhạc Nguyên soái, khi tới đây điều tra địa hình vừa lúc nhìn thấy Chanh Tử nhà ngươi chạy tới báo tin, chúng ta nghe thấy là ngươi liền nhanh chóng chạy tới cứu giúp.”

Tiêu Dật Vân dáo dác nhìn quanh, lo lắng hỏi: “Chanh Tử đâu rồi?”

“Ta ở đây.” Chanh Tử bay từ xa tới vừa thở vừa nói:

“Ta không biết rõ về Quỷ Vực cho lắm nên bay tới chậm hơn bọn hắn, giờ mới đuổi tới kịp, các ngươi kết thúc hết rồi à?”

Tiêu Dật Vân liền chạy tới bên nàng thân thiết hỏi thăm: “Mệt không. Lại đây, ta vẽ cho ngươi bùa dưỡng khí giúp khôi phục nhanh hơn chút…”

Đậu! Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt nhìn hắn, mới mệt có chút thế thôi đã xum xoe nịnh nọt như thế, thầm nghĩ rằng ông đây bị thương nặng thế này cũng không thấy ngươi quan tâm sốt sắng.

Thấy thế cũng mặc kệ hắn ta, nói với hai vợ chồng Lý Hiếu Cường:

“May mà có hai ngươi tới đúng lúc, nếu không ta cũng muốn bỏ mạng tại đây.”

“Diệp Thiên Sư sao nói như vậy.” Lý Hiếu Cường ôm lấy Dương Tư Linh nói:

“Nếu lúc ở trần gian không có ngươi ra tay cứu lấy Dương Tư Linh, hai vợ chồng chúng ta làm sao có được như ngày hôm nay, chút việc nhỏ như thế này không đáng để nhắc tới.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Làm quan nói chuyện đúng là mát lòng.”

“Đừng có trêu ta thế chứ.”

Mấy người nhìn nhau cười to.

Lý Hiếu Cường nhìn linh phách bay lượn khắp trời, phần lớn là hồn phách chuyển hóa mà hai người Diệp Thiếu Dương giết lúc trước, đến bây giờ vẫn chưa tan đi hết.

“Diệp Thiên Sư, sát nghiệp thật là nặng. Lý Hiếu Cường cố ý cười đùa.”

“Đều là phận nhân chiến tranh cả thôi, trốn tránh trừng phạt của âm ty, có giết bao nhiêu cũng không đủ.”

Bình luận

Truyện đang đọc