MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Những vong hồn còn do dự bất an lúc trước, dưới sự tác dụng của Hồi hướng siêu độ kinh, một đám cất bước, cùng nhau đi về phía Dẫn Hồn Đạo.

Đột nhiên, từ hai bên phía xa vọng tới tiếng kêu gào thảm thiết của lũ quỷ hồn, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, thì ra là hai bên kết giới đã mở ra, vô số quỷ tốt đang cuồn cuộn tiến vào, đám người Nhạc Hằng cùng Tiểu Bạch đang tay chân vung ra, liều mạng giết địch.

“Chúng ta cũng bắt đầu đi!”

Diệp Thiếu Dương nói xong, lao ra khỏi kết giới, chen qua đám lệ quỷ, trong tay cầm Câu Hồn tác, xông vào giữa đại quân quỷ tốt chém giết, mấy người Nhuế Lãnh Ngọc cũng theo sát phía sau.

Diệp Thiếu Dương mở một đường máu, đi thẳng đến chỗ mấy con quỷ tướng cùng Tiếp dẫn tiên nữ.

Mấy tên gia hỏa này đã ăn qua thiệt thòi do Diệp Thiếu Dương gây ra, biết hắn không dễ chọc, lập tức tập kết lại ở một chỗ, dựa theo quỷ trận đồ nào đó, hình thành một thứ hình dạng giống như kim tự tháp, ngưng tụ vô số quỷ khí ở phía trước thành hình lá chắn.

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, không chút dừng lại mà xông lên, cắt ngón tay giữa, dùng máu bôi lên thân Long Tuyền kiếm, một tay kết ấn, bảo kiếm rung động, lăng không bay lên, một đám mây tím hình rồng, lao tới đánh vào lá chắn do quỷ khí hình thành.

“bùm bùm bùm!" Nhuế Lãnh Ngọc cũng phá vòng vây, chạy tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương đang tiến công phía trước, tay cầm súng diệt hồn, bắn ba phát về phía lá chắn quỷ khí.

Nhìn qua tưởng như không gì phá nổi lá chắn quỷ khí, bất ngờ xuất hiện một luồng khí tức hỗn loạn.

Lợi dụng sự sơ hở trong nháy mắt này, Long Tuyền Kiếm đã lập tức phóng xuất ra mây tía hình rồng, đánh thẳng vào lá chắn quỷ khí, trong nháy mắt, lá chắn đã nhanh chóng sụp đổ, sóng khí xung kích đánh về phía tên quỷ tướng cầm đầu trong Quỷ Trận Đồ, nhưng còn không chờ, bọn chúng lại tập kết trở lại, Diệp Thiếu Dương phi thân đuổi tới, cầm kiếm bổ thẳng vào chính giữa.

Vốn nghĩ chúng nó tập kết để phòng thủ, nhưng khi trường kiếm chém xuống, đột nhiên tên quỷ tướng cùng tiếp dẫn tiên nữ tách ra hai bên, một quỷ ảnh có một mái tóc dài rối tung, cầm trong tay trường côn màu xanh lá, từ phía sau vọt tới, dùng cây gậy trong tay, chặn lại Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, khí tức liền bị đánh tan,đẩy lui từng người lui về phía sau.

Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, đó chính là chân thân của Diệp Tiểu Thước, còn đang đứng đó sửng sờ, đột nhiên một mị ảnh từ bên cạnh Diệp Tiểu Thước, bắn nhanh về phía trước, hướng về phía Dẫn hồn đạo, trong tay cầm một cái gương, chiếu thẳng vào đám quỷ hồn đang tiến vào Dẫn Hồn Đạo, “Nếu các ngươi chạy đi đầu thai, lưu lại các ngươi cũng không còn tác dụng nữa!”

Một đạo ánh sáng cực mạnh phóng ra, đánh vào người lũ quỷ hồn, quỷ thân lập tức bị cường quang làm bốc hơi thành sương khói, tiếng kêu thảm thiết mới phát ra một nửa, đã bị biến thành tinh phách, hồn phi phách tán.

Tuyết Kỳ! “Dừng tay!”

Diệp Thiếu Dương xoay người chạy về phía Tuyết Kỳ, một bóng người chợt loé lên trước mặt, Diệp Tiểu Thước đã ngăn cản đường đi, hai tay cầm côn thân của chính mình, tập hợp quỷ lực cực mạnh, đánh tới đầu của Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương đành phải vung kiếm ngăn cản, quay đầu nhìn lại, Nhuế Lãnh Ngọc đang cùng Tuyết Kỳ giao thủ, lúc này mới thoáng yên lòng, cùng Diệp Tiểu Thước vừa đánh vừa lui, kêu tên của hắn: “Diệp Tiểu Thước!”

Liên tiếp kêu vài tiếng, Diệp Tiểu Thước thần sắc vẫn lạnh lùng, không hề phản ứng.

Diệp Thiếu Dương mới đầu cho rằng hắn đang giả vờ, vì sợ Quỷ Mẫu biết, nhưng sau đó khi nhìn kỹ chân dung của Diệp Tiểu Thước, hôm nay trông hắn không giống như ngày thường, tuy cũng là chân thân, nhưng trước kia hai mắt hắn đỏ như máu, hôm nay lại u ám hai luồng hắc khí, nhìn qua giống như hai cái hắc động.

Khí tức vận chuyển quanh thân hắn, cũng không giống như trước: tuy rằng khí phách vẫn ở chỗ cũ, nhưng mà trở nên cuồng loạn hung tàn, xuyên thấu quỷ thân qua của hắn, Diệp Thiếu Dương chỉ thấy được một linh hồn vừa điên cuồng lại tàn nhẫn.

Một cảm giác bi thương đang lan tràn trong lòng Diệp Thiếu Dương, kết hợp cùng những gì mà tâm ma cố ý nói lại trước đó, hắn đã phần nào đoán được chuyện gì đã xảy ra với Diệp Tiểu Thước, quay đầu lại, hướng về phương hướng Tuyết Kỳ hét to: “Tiểu Thước làm sao vậy!”

“Hắn phản bội Tiên Nương, bị đóng lên trên người bảy cây hồn đinh, đã hoàn toàn mất đi ý thức.”

Tuyết Kỳ dùng ánh mắt căm thù tột độ nhìn Diệp Thiếu Dương, giận dữ nói, “Tất cả đều là do ngươi hại, là do ngươi dụ dỗ hắn làm phản đồ, là ngươi muốn truy xét Quỷ tiên thôn, bằng không ta với Tiểu Thước đã có thể hạnh phúc bên nhau, chính là do ngươi, hại ta mất đi hắn!!”

Diệp Thiếu Dương nhìn cô ta, trong lòng có chút bi thương, hắn biết, Diệp Tiểu Thước bị Quỷ Mẫu đóng hồn đinh, tất nhiên là do Quỷ Mẫu dùng Tuyết Kỳ để uy hiếp hắn, nên hắn mới cam tâm tình nguyện mà không phản kháng, bằng không với tu vi của hắn, đánh không lại Quỷ Mẫu, nhưng để tự bảo vệ mình đào đẩu vẫn được.

Cho nên, việc hắn biến thành như vậy, trên thực tế là do Tuyết Kỳ làm hại, giờ cô ta lại đem mũi giáo chỉ hướng đến người khác.

Diệp Thiếu Dương cũng không muốn nói nhiều với cô ta, thừa lúc còn cách xa một khoảng với thế tiến công của Diệp Tiểu Thước, lui sang một bên, nhìn hắn chậm rãi nói: “Tuy ta thấy ngươi chết thực không đáng, nhưng ta sẽ thực hiện lời hứa của mình, đến lúc cần thiết, giết ngươi!”

Diệp Tiểu Thước căn bản không nghe được hắn nói gì, trong miệng phát ra âm thanh gầm rú phẫn nộ, cầm trong tay hồn khí gậy gỗ, lần thứ hai nhào tới.

Diệp Thiếu Dương thở dài, trong mắt hắn, Diệp Tiểu Thước đã chết rồi.

Hắn chỉ còn biết vung kiếm phản kích, vốn định tìm cơ hội ép hắn lui, sau đó vọt tới trước mặt Tuyết Kỳ, dựa theo kế hoạch của mình, đem cô ta bắt lại, nhưng mà sau khi đôi công vài hiệp, Diệp Thiếu Dương mới giật mình phát hiện, do Diệp Tiểu Thước đã lâm vào trạng thái điên khùng, kích phát tiềm năng, nên hôm nay xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, thực lực cũng tăng thêm một bậc, cứ quấn lấy hắn liều chết không thôi.

Hơn nữa, còn có đám quỷ tướng cùng tiếp dẫn tiên nữ vây kín ở phía sau, Diệp Thiếu Dương đã mấy lần định rút đi, đều bị lũ khốn kiếp này ngăn cản, rồi Diệp Tiểu Thước lại nhào tới…… Căn bản không có cơ hội để tiếp cận Tuyết Kỳ.

Diệp Thiếu Dương tâm tình trở nên nóng nảy, thật là ra trận lại gặp bất ngờ, kế hoạch vốn đã định tốt nay lại hoàn toàn rối loạn, Diệp Thiếu Dương tìm một cơ hội quay đầu nhìn lại, Nhuế Lãnh Ngọc cùng Tuyết Kỳ vẫn đang đánh nhau, Uông Ngư cùng cái tên Trương Thi Minh của Long Hổ Sơn, bị đàn quỷ vây quanh, liều mạng mà tử chiến.

Đến mấy người có thực lực mạnh như Tiểu Bạch cùng Nhạc Hằng, không cần nhìn cũng biết, đang ở đó mà ngăn cản lại đại quân quỷ tốt tiến công vào kết giới.

Đột nhiên, Diệp Thiếu Dương trong lòng giật mình, nhớ ra một vấn đề mấu chốt: Quỷ Mẫu đi đâu rồi? Ý niệm mới loé lên thì từ phía bên trái kết giới, Thiên môn trong Thiên Địa Nhị Môn, truyền đến một tiếng rống to, tiếp theo là âm thanh vỡ nát của kết giới.

Diệp Thiếu Dương sợ hãi cả kinh, xoay người lại nhìn, do đường phố có địa thế cao hơn, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu của đám quỷ tốt, là có thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra bên kia: Kết giới ngay chỗ vị trí thiên môn xuất hiện một cái lỗ hổng thật lớn, đàn quỷ đang mạnh mẽ tiến vào, Nhạc Hằng cùng Qua Qua tuy rằng liều mạng ngăn cản, nhưng phân nửa khí tức công kích của bọn họ bị một đạo lam quang hấp thu, lam quang chính là Tu La Quỷ Mẫu phát ra.

Bà ta đứng trên không, bao trùm đỉnh đầu lũ quỷ tốt, dùng oán khí cực mạnh đối kháng Nhạc Hằng cùng Qua Qua, khiến cho ngày càng có nhiều quỷ tốt tiến vào.

Không biết từ đâu ra mà số lượng quỷ tốt cứ tăng lên hàng trăm rồi hàng ngàn, sau khi tiến vào kết giới, tản ra khắp đường phố, mà tìm kiếm khắp nơi, bọn chúng nhanh chóng phát hiện ra mọi người đều đã trốn lên đỉnh núi đối diện, vì thế xếp thành hàng rồi đi tới đó.

Bình luận

Truyện đang đọc