MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Nhưng, sư phụ vẫn đã làm được.

Ở trong nháy mắt như vậy, Diệp Thiếu Dương cảm thấy, mình đã đọc hiểu sư phụ, đọc hiểu cuộc đời của lão.

Bốn mươi năm tịch mịch, mới được thủy chung.

Đây là thứ mình cùng Đạo Phong đều xa xa không thể bằng.

“Vị đại ca này, anh… Có phải phát bệnh hay không?” Thanh Vân Tử tiến lên đỡ Diệp Thiếu Dương.

“Đừng, đừng gọi con đại ca, con không đảm đương nổi.”

“Vậy… Gọi anh thúc thúc?”

Diệp Thiếu Dương vừa bò dậy, nghe thấy hai chữ thúc thúc, lại ‘Phốc’ một tiếng ngã xuống, nắm hai tay Thanh Vân Tử, run rẩy nói: “Tổ tông à, ngài tuyệt đối vạn đừng như vậy, ngài đây là tổn thọ con đó.”

“Vậy…”

“Đừng quản cái này nữa, sư… Thanh Vân Tử, tôi nói với cậu, cậu phải tin tưởng chính mình, mặc kệ người khác nghi ngờ cậu như thế nào, tin tưởng cậu biết, đi con đường của chính cậu! Đây là sư phụ tôi nói!”

Thanh Vân Tử kinh ngạc nhìn hắn, cực kỳ cảm động, nói: “Sư phụ anh, là người rất giỏi.”

“Sư phụ tôi, là người giỏi nhất thiên hạ, là sư phụ vĩ đại nhất thiên hạ!”

Diệp Thiếu Dương nở nụ cười. Thời điểm nói ra đoạn lời này, chính hắn cũng cực kỳ cảm động.

Thanh Vân Tử gật gật đầu, “Xin hỏi vị… Ừm, sư phụ của anh tôn hiệu là gì?”

“Cái này…” Diệp Thiếu Dương cười cười, “Có một ngày, cậu sẽ gặp được ông ấy.”

“Vậy em nhất định phải hướng ông ấy lãnh giáo.” Thanh Vân Tử ngây thơ nói.

Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dáng này của nó, nhịn không được muốn đưa tay xoa xoa đầu của nó, đột nhiên nghĩ đến làm như vậy quá đại nghịch bất đạo, vội vàng lại rụt tay, nói: “À, cậu có cái gì cần hỗ trợ không, tôi giúp cậu đi làm.”

Thanh Vân Tử rất tò mò nhìn hắn, sau đó lắc đầu.

“Vậy… Cậu thiếu tiền không?”

Thanh Vân Tử lại lắc đầu.

Cái này không khoa học… Sư phụ của mình tham tài như vậy, lúc còn nhỏ thế mà bản tính tốt như vậy!

Diệp Thiếu Dương nhìn ông cụ non trước mặt này, lại hỏi: “Vậy, có ai bắt nạt cậu hay không?”

“Anh cái người này thật kỳ quái nha.” Thanh Vân Tử gãi ót, động tác này, khiến Diệp Thiếu Dương thấy được một tia bóng dáng của Thanh Vân Tử, cười nói: “Cậu với tôi có duyên, tôi chỉ là muốn làm chút chuyện cho cậu. Cái gì cũng được.”

Thanh Vân Tử nghiêng đầu suy nghĩ một phen, nói: “Có tên ngoại môn đệ tử, tên là Trác Nguyệt Tử, thiên phú không tệ, vẫn luôn bất mãn sư phụ thu em làm nội môn đệ tử, thường xuyên tìm em gây phiền toái, không phải hủy thư của em, thì bôi cứt ở trên quần áo em, nay hắn cũng được sư phụ coi trọng, thường xuyên đi cùng với em, không chịu nổi quấy nhiễu.”

Móa! Thế mà lại có loại chuyện này!

Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền phát hỏa, nói: “Người nọ có tới không?”

“Có tới, cùng phòng với em, ngay tại…” Thanh Vân Tử ngẩng đầu nhìn cửa sổ sau khách sạn, “Gian thứ hai đếm ngược, là phòng của em, hắn ở ngay bên trong. Nhưng… Anh xuống tay khẽ một chút, đừng gây ồn đến sư phụ em bọn họ cách vách.”

Không hổ là sư phụ mình!

Hắn không ngốc như thoạt nhìn, trong xương cốt cũng có chút xấu xa.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương sinh ra một tia cảm giác thân thiết.

“Cậu chờ nha, tôi cam đoan hắn về sau không dám bắt nạt cậu.”

Diệp Thiếu Dương nói xong, đi đến dưới cửa sổ sau, bước dài một cái xông lên, ghé vào trên cửa sổ. Cửa sổ là đóng, Diệp Thiếu Dương ở bên ngoài gõ gõ cửa sổ.

“Ai?” Bên trong truyền đến một thanh âm kinh ngạc, sau đó có người đem cửa sổ mở ra.

Diệp Thiếu Dương lập tức chui vào, bắt đầu đánh giá, là một thiếu niên đạo sĩ nhìn qua mười bảy mười tám tuổi, rất béo… Trong miệng còn gặm một cái đùi gà.

“Ngươi chính là Trác Nguyệt Tử gì đó?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Ngươi là người nào!” Đạo sĩ hô lên.

“Ta à, ta là đồ đệ của Thanh Vân Tử. Nghe nói ngươi thường xuyên bắt nạt ông ấy?”

“Đồ đệ của Thanh Vân Tử?” Trác Nguyệt Tử nhíu mày, nhếch miệng cười nói, “Mặt hàng quắt queo đó còn có đồ đệ?”

Xem ra là không sai được. Diệp Thiếu Dương cười nói: “Nói ngươi không tin. Sư phụ ta nói, bảo ta cho ngươi cái này, ngươi về sau cũng đừng bắt nạt ông ấy nữa.”

“Cái gì?”

Diệp Thiếu Dương đi qua, nện một quyền ở trên bụng hắn.

Trác Nguyệt Tử hét thảm “a” một tiếng, thân thể lập tức lướt về phía sau, tốc độ cũng rất nhanh. Một điểm này, cũng sớm ở trong dự đoán của Diệp Thiếu Dương, đã là đồ đệ Phục Minh Tử tin một bề, tuy là ngoại môn đệ tử, nhưng khẳng định cũng có chút tài năng, nhưng, ở trước mặt Diệp Thiếu Dương, gã chỉ có nước chịu đòn.

Diệp Thiếu Dương lao lên, quyền đấm cước đá một trận… Nói tới Diệp Thiếu Dương là chưa từng trải qua loại chuyện bắt nạt người ta thế này, nhưng ai bảo gã bắt nạt là sư phụ của mình chứ, cái này chỉ có thể tính là gã xui xẻo.

Vài phút sau, Trác Nguyệt Tử chỉ có nước ở trên mặt đất nằm úp sấp cầu xin tha thứ. Diệp Thiếu Dương giẫm một chân trên lưng gã, túm tóc, một quyền đánh rơi hai cái răng cửa của gã, hung hăng nói: “Về sau còn bắt nạt Thanh Vân Tử không?”

“Không dám, không dám, không dám nữa, hu hu hu…” Trác Nguyệt Tử nằm úp sấp ở trên đất vừa khóc vừa cầu xin tha thứ.

Diệp Thiếu Dương vừa muốn buông hắn ra, cửa phòng đột nhiên bị người ta một cước đá văng ra, hai người cùng nhau ngẩng đầu nhìn, là Phục Minh Tử. Phục Minh Tử thấy một màn như vậy, cũng ngây người.

“Sư phụ, sư phụ cứu mạng…” Trác Nguyệt Tử thấy Phục Minh Tử đi vào, lập tức có tinh thần hẳn lên, giãy dụa ở dưới thân Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương đá một cước vào trên xương sườn hắn, trực tiếp bay đến góc tường, ngất đi.

“Ngươi là người nào! Sao dám tới tận cửa ức hiếp đệ tử ta!” Phục Minh Tử tính chuẩn hắn chạy không thoát, cũng không vội tiến lên, dù sao chuyện này quá quỷ dị, hắn muốn hỏi cho rõ ràng.

Diệp Thiếu Dương phủi phủi quần áo, nói: “Ta là thân thích của Thanh Vân Tử, ta nghe hắn nói, gã này bắt nạt hắn, không có gì, lại đây dạy bảo gã một trận. Ngươi kẻ làm sư phụ này cũng thật là, ngươi là không phát hiện, hay là không muốn quản việc này, Thanh Vân Tử là nội môn đích truyền của ngươi, ngươi để cho người ta bắt nạt hắn như vậy, ngươi làm sư phụ vậy không đủ tư cách nha.”

Sắc mặt Phục Minh Tử trầm xuống, nói: “Đây là việc nhà của Mao Sơn ta, cần gì ngươi tới khoa tay múa chân, ngươi là người nào!” Nhìn chằm chằm gương mặt Diệp Thiếu Dương, đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, giật mình nói: “Ngươi là tiểu tử nọ đi cùng Đạo Uyên!”

Diệp Thiếu Dương nói: “Việc riêng của Mao Sơn việc ngươi ta quản không được, ta chỉ là thay Thanh Vân Tử đến dạy bảo gã một trận, để gã về sau thành thật chút, dù sao chuyện này ta cũng nói cho ngươi rồi, cáo từ.”

Phục Minh Tử cười lạnh một tiếng, “Ngươi làm bị thương môn nhân của ta, thế này đã muốn đi, ngươi cho rằng ta Mao Sơn chưởng giáo này là giả?”

Diệp Thiếu Dương cũng cười theo, “Ta muốn đi, ngươi thật sự không lưu nổi ta.” Lập tức búng người hướng cửa sổ chạy đi.

Phục Minh Tử sớm có chuẩn bị, búng tay, một đạo linh phù bay tới, vượt ở trước khi Diệp Thiếu Dương bay đến cửa sổ, bốc cháy lên, hóa thành một chữ “Dậu” thật to, từng trận linh lực đem Diệp Thiếu Dương che ở phía trước cửa sổ.

Phục Minh Tử đã ép người lên.

“Ngươi đã dám đến chỗ ta đánh người, nói rõ bản lãnh không tệ, để bần đạo tới kiến thức một phen!”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, cũng xoay người, kết cái thủ ấn, hướng Phục Minh Tử đánh tới.

Bình luận

Truyện đang đọc