MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

“Rắc Rắc!”

Một tiếng vang thanh thúy, từ trên yêu tinh thạch truyền ra, vô số khe nứt, giống như mạch máu hình thành trên yêu tinh thạch, sau đó vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ rơi xuống.

Bên trong lộ ra một mảnh huyết sắc.

Tiếp theo là mảnh thứ hai, thứ ba…… Trong lúc nhất thời, mọi chiến đấu đều tạm dừng, mọi người ngây người nhìn cảnh tượng khủng bố đang xảy ra trước mắt.

Đội hình trước giờ chưa từng có của giới Pháp Thuật, bận rộn hơn nửa buổi tối, vẫn không thể ngăn cản Yêu Vương xuất thế…… “Ha ha ha……”

Hồ Mẫu ngửa mặt lên trời cười dài, phi thân lên đỉnh đầu Cửu Vĩ Thiên Hồ, da thịt toàn thân vỡ ra, máu tươi ào ào chảy ra, theo những khe nứt chảy xuống thân thể Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Một đôi mắt hiểm ác nhìn về phía mọi người.

“Thiên Hồ xuất thế, Yêu tộc quật khởi, tất cả mọi người sẽ chết, các ngươi, một kẻ cũng không thể trốn thoát……”

Một đạo lưu hỏa, nghịch không phóng tới, đánh về phía Hồ Mẫu.

Hoàng y đạo nhân phi thân lên trước, Đào mộc kiếm quét ngang qua, đánh trúng lưu hỏa, ngăn chặn lại tập kích, ngọn lửa chớp mắt đã lan tràn lên Đào mộc kiếm, một cỗ yêu lực cường đại thâm nhập vào bên trong.

“Hả?”

Hoàng y đạo nhân kinh hô một tiếng, vội vàng buông ra Đào mộc kiếm, chăm chú nhìn ngọn lửa kia, thì ra là một thiếu niên, toàn thân giống như đang bốc cháy lên.

Đám người Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn rõ, thiếu niên đó chính là Nhạc Hằng.

Sau khi bị Hoàng y đạo nhân đánh rơi xuống, sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, lại vọt lên lần thứ hai, cũng không dùng bất kỳ pháp khí nào, hai nắm đấm nháy mắt đã bùng cháy ngọn lửa màu đỏ đậm, giống như lông chim tước bay bay trong gió, phóng về phía Hoàng y đạo nhân.

“Chu Tước!”

Hoàng y đạo nhân thầm kêu lên một tiếng, lấy từ đạo bào ra một cây quạt lóe ra hàn quang, sau khi mở ra, yêu khí ngưng tụ trên bề mặt, đánh về phía Nhạc Hằng.

Một đạo thanh quang, lăng không bay tới, chặn đứng đường đi của Hoàng y đạo nhân.

Hoàng y đạo nhân cảm nhận được khí thế cường đại, lập tức dừng lại, chăm chú nhìn, lại là Đạo Phong, bật cười ha hả, “Đạo Phong, ngươi thật là cho rằng, ngươi đã vô địch nhân gian sao?”

“Ít nhất thì đối phó với Tam Thi bị chém bỏ từ trên người đạo nhân như ngươi, thì ta vẫn nắm chắc”

Đạo Phong nheo mắt lại, “Ta nên gọi ngươi là gì đây, Trương Quả?”

Vừa nghe hai chữ “Trương Quả”

, tất cả đạo sĩ ở đây, thậm chí cả một số cao tăng đắc đạo trong Phật môn đều chấn động cả người.

“Quả nhiên là…… Tam Thi của Trương Quả!”

Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm.

Hoàng y đạo nhân thoáng nhìn Diệp Thiếu Dương, “Năm đó, ta với tổ tiên Diệp Pháp Thiện của ngươi là Thiên sư cùng triều, kết làm sư huynh đệ, tính ra ngươi cũng nên kêu ta một tiếng tổ tông.”

Quả nhiên là hắn! Diệp Thiếu Dương vỗ đầu, lúc nãy Đạo Phong có nói, hắn là một con dơi trắng thành tinh, mình nên sớm nghĩ ra mới phải! Trương Quả cùng với Diệp Pháp Thiện đều là Thiên sư, pháp lực thông thiên, rất nhiều sách cổ đều ghi lại một điển cố: Đường Huyền Tông hỏi Diệp Pháp Thiện chân thân của Trương Quả, Diệp Pháp Thiện nói hắn là một con dơi trắng thành tinh, tiết lộ thiên cơ, gục xuống đất mà chết, Huyền Tông liền đi mời Trương Quả hóa giải, nên mới có thể sống lại.

Chuyện này rốt cuộc là thật hay giả, hậu nhân không cách nào biết được, nhưng Trương Quả lúc ấy cùng La Công Viễn, Diệp Pháp Thiện, Kim Cương Tam Tạng, được xưng là Đại Đường Tứ đại Quốc sư, pháp lực đều tương đương nhau, độc nhất vô nhị thiên hạ…… “Đệch, bà ngoại ngươi! Trương Quả!”

Lão Quách âm thầm khiếp sợ lẩm bẩm.

“Trương Quốc là ai?”

Tiểu Mã hỏi, “Cùng với Trương Quốc Vinh có quan hệ gì à?”

“Trương Quả! Chính là một trong số Bát Tiên Trương Quả Lão!”

Tiểu Mã cả người run rẩy, quay sang nhìn Trương Quả, “Bát Tiên! Trên đời này thực sự có tiên nhân sao!”

“Có tiên nhân hay không ta không biết, nhưng Trương Quả là nhân vật lịch sử, một trong Ngũ Đại Thiên Sư, đương nhiên là một kỳ nhân thực sự, bất quá…… Cũng may hắn chỉ là một sợi hồn thi mà Trương Quả đã chém bỏ khi chứng đạo, nếu là bản nhân củaTrương Quả Lão, sợ là chúng ta sẽ bị diệt cả đoàn.”

“Sau ngàn năm, nhân gian lại xuất hiện Đạo thần, đươc, được lắm.”

Trương Quả phe phẩy cây quạt, nhún người bay lên, không quay đầu lại nói, “Đạo Phong, trận chiến tới sẽ mau diễn ra thôi!”

Đạo Phong không để ý tới hắn, liếc mắt nhìn thoáng qua đám thủ hạ của mình, một quỷ ảnh lập tức bay tới, mang theo một cây tiểu kỳ màu đen giao cho hắn, Đạo Phong cầm tiểu kỳ trong tay, nhảy xuống đáy Huyết trì, bước nhanh qua.

Đám xương khô dưới đó liên tục nhào lên, muốn gặm ăn hắn giống như đối phó những pháp sư bình thường khác.

Kết quả Đạo Phong khẽ phất tiểu kỳ, oán khí bám trên xương khô lập tức bị hút vào trong lá cờ, chớp mắt đã biến thành một đống xương khô thật sự, ngã xuống đất bất động.

Đạo Phong đi dọc quanh đáy ao một vòng, hút sạch toàn bộ oán khí dưới đó, hắc quang trên tiểu kỳ càng thêm cường đại, trạng thái như sắp bùng nổ ra đến nơi, lúc này Đạo Phong mới hài lòng, thu lại tiểu kỳ, phi thân vọt lên, đi đối phó Trương Quả.

Mọi người thấy hắn phi thân bay lên nhanh như gió, khiếp sợ không thôi: Thứ hắn dùng chính là tà thuật? Cây cờ nhỏ kia là thứ gì, hấp thu oán khí để làm gì? Đạo Phong…… thật sự nhập ma? Nhìn theo bóng Đạo Phong, trong lòng Diệp Thiếu Dương giật mình ngây người.

“A!”

một tiếng hét thảm vang lên, kéo tầm mắt hắn trở về lại, quay đầu lại nhìn, vừa lúc thấy hai luồng màu trắng, cùng một ngọn lửa màu đỏ sẫm, rơi từ trên đỉnh yêu tinh thạch xuống đất, chăm chú nhìn kỹ: Hai luồng màu trắng, chính là hai con Bạch hồ, một trong hai con đang đè lên người con kia, ngọn lửa màu đỏ sẫm chính là Nhạc Hằng, sau khi rơi xuống đất, ngọn lửa hội tụ trên nắm tay, dùng sức đánh vào mặt con Bạch hồ nằm dưới.

Một quyền đánh xuống, ngọn lửa tan rã, đầu của Bạch hồ cũng bị đánh nát ra, một sợi hồn phách từ trong cơ thể bay ra.

Con Bạch hồ còn lại lập tức nhào lên, đem hồn phách kia đánh tan, hóa thành tinh phách bay đi.

Bạch hồ hiện ra chân thân, là Tôn Ánh Kiều.

Bị cô ta cùng Nhạc Hằng hợp lực giết chết, đương nhiên chính là là Hồ Mẫu.

Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn Nhạc Hằng: Tiểu gia hỏa này không gặp một thời gian, thực lực đã tiến mạnh đến vậy, tuy hắn liên thủ với Tôn Ánh Kiều, lại thừa dịp Hồ Mẫu làm phép để đánh lén, nhưng Hồ Mẫu dù sao cũng là Hồ Mẫu, có thể hạ gục nó trong thời gian ngắn như vậy, quả thực là khiến người nghẹn họng trân trối nhìn.

Dù có thế nào, bớt một con đại yêu như Hồ Mẫu ở bên làm loạn, quả thật cũng là chuyện tốt, ít nhất mọi người có thể yên tâm đối phó Cửu Vĩ Thiên Hồ.

“Làm tốt lắm!”

Diệp Thiếu Dương nhìn Nhạc Hằng giơ ngón cái lên.

Nhạc Hằng không để ý đến hắn, ánh mắt lại tập trung trên mặt Tôn Ánh Kiều đã biến thành nhân thể, nói: “Ta cảm giác ngươi rất quen thuộc! Ta đã từng…… ta cùng ngươi khẳng định đã từng có quan hệ thân mật!”

“Đệch, lúc này còn ở đây tán gái!”

đến Diệp Thiếu Dương cũng bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn qua, mảnh vụn nhỏ trên người yêu tinh thạch vẫn không ngừng rơi xuống, dần lộ ra huyết nhục màu đỏ.

Hồ Yêu xuất thế, đã không thể tránh khỏi.

Diệp Thiếu Dương hít sâu vào một hơi, trong ánh mắt lộ vẻ ngưng trọng còn mang theo chờ mong.:Lúc trước vì đại cục, bản thân đã dốc toàn lực ngăn cản Yêu Vương xuất thế, hiện tại kết cục đã định, ngược lại hắn không sợ, thậm chí còn chờ mong được đánh một trận với Yêu Vương, rốt cuộc từ khi rời núi đến nay, đây là đối thủ mạnh nhất mà hắn gặp được, đến Tu La Quỷ mẫu cũng không thể so được.

“Mau mau, các người mau chóng lui vào trận, dẫn nó vào bên trong!”

Trương Vô Sinh kêu lớn, dựa vào sức mạnh của thuỷ lục trận pháp, ít ra còn có thể đánh, nếu đơn đả độc đấu, chắc chắn sẽ chết.

“Bùm”

Một tiếng vang lớn truyền đến, Cửu Vĩ Thiên Hồ bỗng lắc cái đầu, toàn thân ngọc vụn thành mảnh nhỏ rơi xuống, lộ ra một thân hình đỏ như máu, nhìn qua giống như con vật bị lột da, máu chảy đầm đìa, vô cùng ghê tởm.

Bình luận

Truyện đang đọc