MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, “Nói đúng, ta lúc trước còn hoài nghi cô ấy là giả bộ không tin, dựa theo phân tích này của ngươi, quả thực, trừ phi tìm được ký ức mất đi của cô ấy, nếu không ta thấy rất khó khiến cô ấy tin tưởng lời chúng ta nói.”

“Biện pháp cũng là có. Cho cô ấy sự kích thích, để cô ấy phủ định ký ức của mình trước, sau đó mới có thể tin tưởng lời nói chúng ta.”

Bích Thanh lộ ra nụ cười tà ác, “Ta thật ra có cái biện pháp, có thể tìm được một chứng cứ có sức thuyết phục, khiến cô ấy không thể phản bác.”

Diệp Thiếu Dương bị gọi lên hứng thú, vội hỏi cô là biện pháp gì.

“Ngươi xem cô ấy năm nay bao nhiêu?

“Cô ấy... Hơn hai mươi? Không không, hẳn là ngoài hai mươi.” Diệp Thiếu Dương hồi tưởng một phen, bởi vì cô ấy là “chị dâu” của mình, hơn nữa đã có con, nghĩ lướt qua cảm giác cô ấy phải lớn hơn mình, hơn nữa cô ấy làm chị dâu trưởng, cách nói năng cử chỉ cũng đều tương đối trưởng thành, nhưng, khi nghiêm túc nghĩ về dung mạo của cô, Diệp Thiếu Dương mới cảm giác tuổi thực tế cô ấy hẳn là nhỏ hơn chút, có thể so với mình còn nhỏ hơn.

“Ngươi hỏi tuổi cô ấy làm gì?”

“Cô ấy nhiều nhất ngoài hai mươi, ở thế giới hiện thực, tuổi này hẳn là đại học còn chưa tốt nghiệp nhỉ, nói như vậy, hẳn vẫn là xử nữ nhỉ, đương nhiên nếu không phải, vậy thì không có cách nào

nữa.”

Diệp Thiếu Dương làm ra vẻ mặt cười ra nước mắt, “Sao lại thảo luận đến cái này.”

“Ngu ngốc, cô ấy nếu là xử nữ, sao có thể sinh ra con!”

Diệp Thiếu Dương lập tức giật mình.

“Móa nó, biện pháp này của ngươi, quả thực tru tâm mà!” Diệp Thiếu Dương cảm thán. Quả thực, nếu Trần Duyệt vẫn còn, vậy thì không thể có Qua Qua đứa con này, tương đương đã chứng minh ký ức của cô là giả.

Thật sự không có chứng cứ nào so với cái này trực tiếp hơn tru tâm hơn.

Đột nhiên, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến một vấn đề mấu chốt: “À, biện pháp là không tệ, nhưng kiểm nghiệm như thế nào?”

“Xử nữ, đương nhiên là có một tầng màng kia... Ngươi không phải ngay cả cái này cũng không biết chứ.”Bích Thanh hơi đỏ mặt nói.

Diệp Thiếu Dương càng thêm xấu hổ, “Ta là nói, kiểm nghiệm như thế nào, chung quy không thể bảo cô ấy tự lấy ngón tay đi thử chứ. Cô ấy khẳng định không chịu.”

Bích Thanh đảo mắt, “Bằng không người đi câu dẫn cô ấy đi, ngủ với cô ấy, nếu đổ máu, vậy tự nhiên chính là lần đầu tiên...”

“Móa! Ngươi đi mà ngủ với cô ấy!”

“Ta không có công năng này.”

Diệp Thiếu Dương liếc cô, “Ta nói, ngươi bây giờ sao lại trở nên ô uế như vậy chứ, biện pháp xỏ lá như vậy ngươi cũng nghĩ ra được.”

“Người cho rằng ta xem những bộ phim kia là xem vô ích à, trong phim, mưu kế khoa trương hơn thế này còn nhiều.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời.

Bích Thanh cười nói: “Không trêu ngươi nữa, nhưng, chuyện về xử nữ, thật sự có thể làm chứng cứ, xem như biện pháp cuối cùng đi, nếu một ngày nào đó thế nào cũng phải khiến cô ấy tin tưởng.”

“Ừm, trước nghĩ cách về nhân gian rồi nói sau.”

Ngày hôm sau, mọi người ăn uống no đủ, sau đó lên đường, đi đến giữa trưa, đường cái chia làm ba nhánh, bên cạnh có lều trà, đoàn người dùng lại uống trà, Diệp Thiếu Dương hỏi ông chủ Trường An đi như thế nào, ông chủ chỉ con đường phía tây.

Sau khi lên đường đi đến lúc xẩm tối, lại nhìn thấy một dịch trạm, vì thế dừng xe dừng chân. Khi ăn Com, Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi tiểu nhị, nơi này cách kinh thành có xa lắm không.

“Kinh thành à, bảy tám trăm dặm thì phải.” Tiểu nhị gãi đầu nói, “Mọi người đều nói như vậy, tiểu nhân chưa từng đi kinh thành, cũng không rõ.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, lông mày nhất thời nhíu lại, “Không đúng nhỉ, lúc nào không phải đến Hà Nam rồi sao, sao còn xa như vậy?”

Tiểu nhị cười nói: “Khách quan, Hà Nam cách kinh sư còn xa lắm, từ nơi này đến Hà Bắc còn vài trăm dặm, đến kinh sự đương nhiên có tám trăm dặm.”

“Hà Bắc?” Diệp Thiếu Dương tuy là ngu ngốc về địa lý, ít nhất cũng từng đi học, biết Hà Bắc còn ở phương bắc, buồn bực nói: “Chúng ta đi kinh thành mà, liên quan Hà Bắc

Tiểu nhị càng ngây dại hơn. “Kinh sư ngay tại phía bắc mà.”

“Ngươi bắt nạt ta chưa từng đọc sách mà, Trường An, mấy trăm năm sau tên là Tây An, tự nhiên là ở phía tây.”

Tiểu nhị cười nói: “Khách quan các ngươi rốt cuộc là đi Trường An, hay là đi kinh sư.”

“Kinh sự không phải là Trường An sao?”

Tiểu nhị hoàn toàn choáng váng, lập tức vò đầu cười nói: “Khách quan đừng có trêu tiểu nhân, tiểu nhân chưa từng đọc sách, cũng biết kinh sư chính là Bắc Kinh, vậy tự nhiên là ở phương bắc rồi.”

Kinh sự, ở

Bắc Kinh!!!

Diệp Thiếu Dương vô lực ghé vào trên bàn, có một loại xúc động mãnh liệt muốn hộc máu, mấy người Bích Thanh bên cạnh cũng kinh ngạc không thôi.

“Đúng vậy!” Bích Thanh vỗ đùi, “Kinh thành, đô thị Minh triều khởi điểm là Nam Kinh, về sau Vĩnh Lạc hoàng đế dời đô Bắc Kinh... có gì quan hệ với Trường An chứ...”

Diệp Thiếu Dương quay đầu, vẻ mặt khóc tang nhìn cô, “Ngươi nếu biết vì sao không nói sớm chứ đại tỷ?”

“Là các ngươi nói Trường An trước, ta cũng sẽ không chú ý cái này, dù sao Trường An quả thật là thành thị làm quốc đô nhiều nhất thời cổ đại mà.”

“Được rồi, ta... Thật sự không biết nói cái gì nữa.”

Hắn đã hoàn toàn không nhớ rõ sớm nhất ai nói Trường An là đô thành, dù sao thường thức đơn giản như vậy, mình thế mà lại đi hai ngày đường mới phát hiện, thật sự muốn hộc máu.

Bích Thanh an ủi nói: “Không tệ đầu, tốt xấu hôm nay đã phát hiện, nếu thật sự đi đến Trường An mới phát hiện, vậy mới thực sự gọi là buồn bực.”

Cũng chỉ có thể an ủi bản thân như vậy...

“Đúng rồi, Diệp Thiếu Dương, người phát hiện chưa, bản đồ thế giới này, so với chân thật thì nhỏ hơn nhiều.”

"Ô?"

“Chúng ta từ Nam Kinh đi ra, mới đi hai ngày, tốc độ xe ngựa, một ngày cũng hai ba trăm dặm, hiện tại đã đến Trú mã điểm rồi. Ở trong thế giới của chúng ta, là chuyện không có khả năng.”

Chu Trí Tuệ đang vùi đầu ăn thịt bánh bao, nghe thấy Bích Thanh nói, vội vàng gật đầu, “Không sai không sai, lão trư ta thường xuyên đi bộ các nơi, những nơi này ta đều từng tới, nơi này quả thực nhỏ hơn thế giới hiện thực rất nhiều.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày lại, hỏi Bích Thanh: “Vì sao sẽ như vậy?”

“Không biết, ta nghĩ, có lẽ đây là một cái vương triều Đại Minh phiên bản hơi co lại, chúng ta đi trên đường này, ta cũng chú ý quan sát, trừ một số nơi có dịch trạm cùng cửa ải, rất nhiều thành thị trên quãng đường này nên có đều không có, càng đừng nói huyện thành các thứ. Ta đoán, không gian này chỉ có mấy thành thị chủ yếu, dùng để cho người ta sinh sống, những nơi còn lại đều chưa mở mang, không có người ở, cũng không bất cứ thứ gì.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, “Nếu thực là như thế, vậy chúng ta chạy tới kinh thành, cũng không cần tới mấy ngày đâu.”

“Chúng ta cần khoái mã, chạy nhanh qua, nhỡ đâu Tinh Nguyệt Nô độ kiếp thành công, mọi người đều phải chết ở đây.”

Dịch trạm còn bán ngựa, việc này thật ra không phải vấn đề.

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, sau đó thương lượng qua với mọi người, quyết định mua cưỡi ngựa chạy tới Bắc Kinh trước với Bích Thanh, Qua Qua và Chu Trí Tuệ, còn có hai yêu tinh kia lại đi theo xe ngựa, có Qua Qua bảo vệ Trần Duyệt, Diệp Thiếu Dương cũng yên tâm.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiếu Dương từ dịch trạm mua ngựa, kết quả chỉ còn một con, cũng may Bích Thanh là yêu tinh, vì thế để Diệp Thiếu Dương cưỡi ngựa, bản thân hiện ra bản tôn, treo ở trên người hắn, hướng tới phương Bắc chạy như điên...

Bình luận

Truyện đang đọc