MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Chỉ có đám thanh niên sau đầu dán Tĩnh Tâm Phù là không có việc gì, nhưng do bọn họ quá ít người, vừa mới kéo được một người lại có người khác xông ra ngoài, tác dụng quá nhỏ không đáng kể.

“Tu La thiên âm!”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi ngẩng đầu nhìn Quỷ Mẫu.

"A di đà phật.

Vô nhân tương vô ngã tương, vô chúng sinh tương, vô thọ giả tương……" Tứ Bảo cất giọng niệm " Kinh Kim Cương", niệm một hồi phát hiện thanh âm quá nhỏ, không thể kháng cự được Tu la thiên âm của Quỷ Mẫu.

Diệp bá lập tức lấy chiếc loa đang đeo trên cổ đưa cho hắn.

Tứ Bảo dùng loa ngâm nga tụng niệm kinh Phật, tuy thanh âm to lên rất nhiều, nhưng hiệu quả cũng không lớn.

“Làm sao bây giờ!”

Tiểu Mã nhìn thôn dân, ngày càng nhiều người đi về phía ranh giới hắc khí, sốt ruột không chịu được.

“Đây là Tu La thiên âm, chỉ dùng Phạn âm đối kháng cũng không được”

Diệp Thiếu Dương kéo Diệp bá, nói: “Mau đi tìm thêm vài cái nữa lại đây”

Diệp bá quay người tìm được Vương gia thôn trưởng, lúc trước do phải thông báo gọi người nên trên cổ ông ta cũng đeo một cái loa, Diệp Thiếu Dương đi lại cầm lấy, đưa cho Tiểu Mã: “Ngươi mau chửi người đi!”

"Mắng chửi……?”

Tiểu Mã liền ngơ ngẩn, còn tưởng mình nghe nhầm.

Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Chính là dùng sức mà mắng, dùng những ngôn từ dơ bẩn nhất! Mắng chửi người là tục âm, có thể phá tất cả quỷ thuật, giúp cho họ phục hồi thần trí!”

Uông Ngư đứng bên cạnh, bổ sung một câu: “Nó giống như dùng ký ức sâu nhất trong quá khứ, dùng để đánh thức người bị bệnh mất trí!”

Nghe hắn so sánh như vậy, Tiểu Mã chợt hiểu ra, nhận lấy cái loa, đối với Diệp Thiếu Dương liền mắng lên: “Diệp Thiếu Dương là cái đồ vương bát đản tiểu súc sinh nhìn lén nữ sinh tắm rửa đồ lưu manh……”

Diệp Thiếu Dương liền tát một phát lên ót của hắn, lau nước miếng trên mặt, nói: “Ngươi mắng ta làm gì!”

“Không phải…mắng ai cũng được à?”

Tiểu Mã ngây người ra.

“Mắng cái con Quỷ Mẫu kia, dùng những lời tục tĩu dơ bẩn nhất mà mắng, nhanh lên, đây là sở trường đặc biệt của ngươi mà.....nhanh lên!”

“Khụ khụ,”

Tiểu Mã ho khan hai tiếng, đánh nhau tuy không được, nhưng mà về phương diện mắng chửi người thì hắn vẫn có tự tin, lập tức khí tụ đan điền, hướng về phía Quỷ Mẫu, dùng vô số ngôn từ ô uế mắng thật to, “Cái con mẹ kia, kêu Quỷ Mẫu đúng không, ta xem cái mặt con mẹ ngươi lớn lên giống như là con sứa cái, đừng tưởng con mẹ ngươi lớn lên xấu quá mà lão tử không dám động vào nghen, con đĩ xem lại các ăn mặc của con mẹ ngươi kìa, ăn mặc thì như một con kỹ nữ bán trà bán luôn thân, thật là thông mình à, chỉ là một cái con gái ghẻ lởm mà tính làm một tiểu thư khuê nữ à, con mẹ nó còn bày đặt giả dạng nữa chứ, lão tử đây vừa nhìn ngươi đã muốn ói, muốn cho con mẹ nó một quyền đánh thành con điên luôn bây giờ….”

Nghe Tiểu Mã mắng chửi như vậy, Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc lập tức đưa mắt liếc đối phương một cái, trán mướt mồ hôi.

Tục âm cùng Phạn âm cùng nhau bay ra, âm lượng lại được phóng đại do dùng loa công suất lớn, uy thế vô cùng, vô hình chung tạo thành thế cân bằng với Tu La thiên âm của Quỷ Mẫu.

Các thôn dân tuy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng đa số đã bất động, dừng lại tại chỗ.

“Quỷ Mẫu cái con mẹ ngươi, cái đồ nồi cơm điện, lão tử ném chết ngươi bây giờ……”

Mười phút sau, tiếng mắng chửi của Tiểu Mã ngày càng chậm dần, không phải do mệt mỏi, mà là mắng từng đấy thời gian mà không mang theo sự lặp lại, nên không có thêm ý tưởng nào nữa…… Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, nói: “Mau mắng tiếp đi, đừng có ngừng lại!”

“Hết từ rồi, mắng không ra!”

Diệp Thiếu Dương liền nhanh trí, nói: “Vậy đổi qua hát đi, hát những bài nhiều người hay nghe đó, càng nhiều người biết càng hiệu quả!”

“Bài hát nhiều người biết …..”

Tiểu Mã nghĩ nghĩ, rồi kéo cái loa lên, bắt đầu hát: “Em là trái táo..

trái táo nhỏ của anh……”

Thần khúc vừa ra, chính là bài hát rất là phổ biến hiện nay, gợi lên ký ức của các thôn dân, đặc biệt là sâu trong ký ức của các bác gái, bị Tu La thiên đoạt mất thần trí.

Phải mất một lúc sau một đám người mới khôi phục trở lại, mở mắt bừng tỉnh.

Hát được một hồi, Diệp Thiếu Dương thấy Tiểu Mã đã mệt, bèn lấy di động, mở nhạc, dí sát vào loa, phát bài "Trái táo nhỏ" Nhuế Lãnh Ngọc ánh mắt không thích nhìn hắn, nói: “Ngươi cũng nghe mấy loại nhạc này à.”

“Không phải, ta chỉ dùng làm chuông đồng hồ báo thức thôi, mỗi lần nghe được là giật cả mình, lập tức không còn buồn ngủ nữa.”

Nhuế Lãnh Ngọc bật cười.

Thấy ngày càng nhiều người tỉnh táo trở lại, Tiểu Mã lẩm bẩm nói: “Thì ra thần khúc có tác dụng như vậy, thật là đại khí thế……”

Thấy Tu La thiên âm của mình bị phá, Quỷ Mẫu liền ngưng lại, dùng ánh mắt phẫn nộ, nhìn đám người Diệp Thiếu Dương.

Tiểu Mã hướng về phía bà ta mà quơ quơ di động, sắc mặt hớn hở nói: “Muốn nghe nữa không, ta còn có bài nhất huyễn dân tộc phong gì đó.”

Quỷ Mẫu không thèm để ý tới hắn, cong khóe miệng, nhìn Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt cười, rồi xoay người phiêu nhiên mà bay đi, lưu lại một thanh âm lạnh lùng: “Diệp Thiếu Dương, cái thế bao vây đã thành, ta có rất nhiều thời gian, sẽ cùng ngươi chơi tới cùng, xem ngươi có thể ra tay giết chết đám quỷ hồn này không ……”

Quỷ Mẫu vừa đi, tử khí cũng chậm rãi lưu động, quây kín phía trước.

Diệp Thiếu Dương thấy vô số quỷ tốt đang tản ra xung quanh, sau đó là Tiếp dẫn tiên nữ cùng mấy tên quỷ tướng.

“Tiểu Thước, Tiểu Thước……”

Tam Nương gào lên thất thanh, định tiến lên, liền bị Trân thẩm cùng mấy người phụ nữ giữ chặt lại.

Sau đó, hắc khí bao trùm gần như toàn bộ, phóng mắt nhìn ra, đường phố trong thị trấn trông như một cái đảo nhỏ, nằm trơ trọi giữ trùng trùng sóng nước màu đen.

Diệp Thiếu Dương gọi mấy thôn trưởng tới, bảo bọn họ trấn an mọi người, sau đó dẫn mấy người Nhuế Lãnh Ngọc, một mạch trèo lên từ đường Diệp gia trên núi, đứng bên bờ vực, nhìn xuống phía dưới, quan sát toàn cảnh thị trấn.

Nhuế Lãnh Ngọc lấy từ trong túi ra vài phiến lá bưởi, bảo mọi người sát vào hai mắt.

Trong giới pháp thuật, lá bưởi rất có tác dụng, không chỉ làm người thường nhìn thấy quỷ, mà còn nhìn thấu hết thảy quỷ, yêu, tà khí.

Diệp Thiếu Dương vì có Thông Thiên Nhãn, nên có thể tự quan sát, nên trong người không mang theo lá bưởi.

Sau khi sát lá bưởi vào hai mắt, mọi người mở to mắt, một lần nữa nhìn về phía chân núi.

Tử khí vẫn như cũ, nhưng dưới con mắt của mọi người lúc này, lại biến thành gần như trong suốt, có thể thấy vô số quỷ hồn đang ẩn núp trong tử khí, quây thành một vòng quanh thị trấn, giống như đang chờ đợi cơ hội hành động.

Nhìn chăm chú lại, nhóm đầu tiên phía trước, vốn là những lệ quỷ lương thiện ở Quỷ tiên thôn, nhưng giờ đây bọn họ lại trở nên hung tàn ngây dại, không còn thiện lương giống trước nữa.

“Chuyện gì đã xảy ra, lúc trước, bộ dáng họ không phải như vậy……”

Diệp Tiểu Manh lẩm bẩm nói.

“Bọn họ bị Quỷ Mẫu làm phép khống chế.”

Diệp Thiếu Dương thở dài, nói, “Thần trí đã bị lệ khí xâm chiếm, hiện giờ bọn họ đúng nghĩa là lệ quỷ thật sự.”

Phía sau bọn lệ quỷ không xa, tập kết hàng ngàn quỷ tốt, trong đó mấy chục tên thủ lĩnh trên mình phát hồng quang, chứng tỏ bọn chúng có cấp bậc ít nhất không dưới Quỷ Thủ, sau đó là bốn tên Tiếp dẫn tiên nữ, chia nhau đứng ở bốn hướng.

Quỷ Mẫu, Diệp Tiểu Thước cùng Tuyết Kỳ đều không thấy bóng dáng đâu cả.

Trừ bỏ đám lệ quỷ ở phía trước, những quỷ hồn còn lại đều đang phun ra nuốt vào hắc khí, giống như con người hít thở, bọn chúng đồng loạt làm như vậy, làm tử khí xoay xung quanh thị trấn, làm cho kim đồng hồ pháp thuật chỉ phương hướng từ từ xoay tròn.

Cảnh tượng đáng sợ trải rộng khắp nơi, làm mọi người cảm thấy áp lực vô cùng lớn.

“Quỷ Mẫu làm vậy…… rốt cuộc là vì cái gì?”

Diệp Tiểu Manh thầm nói.

Bình luận

Truyện đang đọc