MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Tuy là chỉ trong truyền thuyết, không có cách nào khảo chứng, nhưng xác thật Tru Tiên Trận có uy lực vô cùng, cần phải có Đạo Phật nhị môn, mỗi người đều dùng pháp môn thi triển, mới có thể hợp nhất hai thành một.

Trương Vô Sinh với Thích Tín Vô thân là tông sư một phái, đều biết pháp môn bày trận, có bọn họ làm chủ trận, các pháp sư còn lại chỉ cần phối hợp là được.

Trận pháp này danh đúng như ý nghĩa, tên là Tru Tiên, đối phó quỷ yêu thi linh không có tác dụng gì, nhưng với những người có pháp lực thần thông, lại vô cùng thích hợp, cho nên ban nãy khi đối phó Cửu Vĩ Thiên Hồ không có sử dụng, lúc này mới bày ra đối phó Đạo Phong.

“Nói nhiều làm gì, đánh là được.”

Đạo Phong sắc mặt không hề thay đổi, lấy Đả Thần Tiền từ trong tay áo ra, hiên ngang mà đứng, một cơn gió chợt thổi qua, trường bào bay phiêu phiêu, tựa như một ẩn sĩ trong bức tranh thuỷ mặc, trên người tỏa ra một loại ngạo khí bất khuất, không hề mang theo chút tà khí nào.

Nếu chỉ nhìn qua như thế, quả thật là không thể phân định rõ hắn cùng đám người đang bố trận kia, đâu là chính, đâu là tà.

Bên người hắn, còn có Dương Cung Tử cùng Tôn Ánh Kiều.

Bọn họ vốn đứng hai bên trái phải Đạo Phong, trận pháp phát động, cũng vây khốn luôn hai người bọn họ.

“Các người còn không ra, lát sẽ ra không đi được đâu.”

Đạo Phong nhàn nhạt nói.

Dương Cung Tử hừ một tiếng, “Cùng bên nhau với ngươi, chẳng có chuyện gì tốt, bất quá, ta quả thật cũng muốn thử xem Tru Tiên Trận lợi hại đến đâu!”

Tôn Ánh Kiều cười, “Sư phụ, ta theo người.”

Sư phụ? Diệp Thiếu Dương khiếp sợ, nhớ tới biểu hiện của Tôn Ánh Kiều trước đó, cuối cùng cũng hiểu rõ hoàn toàn: Tôn Ánh Kiều là nước cờ do Đạo Phong an bài bên cạnh Hồ Mẫu! Trách không được đến thời khắc cuối cùng cô ta mới nói cho mình chân tướng Cửu Vĩ Thiên Hồ xuất thế, mục đích của cô ta không phải muốn mình phong ấn Yêu Vương, mà là canh chuẩn thời gian để mình chạy đến đây, không có thể nào ngăn cản Yêu Vương xuất thế, đồng thời có thể giúp Đạo Phong bắt Yêu Vương! Cho nên trước đó khi phá trận, mới đầu cô ta toàn lực ứng phó, ngăn cản mình tới gần yêu tinh thạch, sau khi Yêu Vương xuất thế, lập tức lại đứng về phía mình, cùng nhau nghênh địch…… “Đạo Phong, ngươi lợi dụng ta!”

Diệp Thiếu Dương phẫn nộ hét to.

Đạo Phong liếc nhìn hắn một cái, không hề để ý đến.

Tôn Ánh Kiều nhìn Diệp Thiếu Dương hô: “Tiểu sư thúc, ngươi không đứng về phía chúng ta sao!”

Trương Vô Sinh đưa mắt nhìn qua Diệp Thiếu Dương, nói: “Diệp sư điệt, lần này bắt Yêu Vương, ngươi cầm công đầu, lại đánh bại Lăng Vũ Hiên, theo như ước định, chúng ta đề cử ngươi là Đệ nhất đệ tử giới Pháp Thuật, ngươi thân là Mao Sơn truyền thừa chính tông, trừ ma vệ Đạo chính là bổn chức, mau qua đây trợ trận!”

Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn màn này trước mắt, không có bất kỳ phản ứng nào.

Hai bên đều muốn mình đến hỗ trợ, một bên là sư huynh cùng mình lớn lên, còn có hảo bằng hữu Dương Cung Tử, một bên là đồng môn giới Pháp Thuật, truy bắt Đạo Phong cũng là danh chính ngôn thuận, bản thân mình lại là Thiên sư…… Diệp Thiếu Dương cảm giác như mình đang phải đối mặt với lựa chọn khó nhất trong nhân sinh của mình.

“Thiếu Dương, ngươi qua giúp Đạo Phong, cứu huynh ấy ra……”

Trần Lộ biết mình vào trận cũng chỉ gây phiền mà thôi, chỉ có thể lưu lại bên cạnh Diệp Thiếu Dương, ôm cánh tay hắn, đâu khổ cầu xin.

Nhuế Lãnh Ngọc tiến lên một bước, nhìn cô nói: “Cô cũng đừng vì tư lợi, vì nam nhân của mình, mà phải bức Thiếu Dương trở thành tội nhân của giới Pháp Thuật!”

Trần Lộ ngơ ngẩn, cúi đầu, ngượng người nói: “Thật là xin lỗi, ta nói lỡ lời”

Nhuế Lãnh Ngọc giữ chặt một tay Diệp Thiếu Dương, nhẹ giọng nói: “Ta biết ngươi rất khó có thể lựa chọn, nhưng mặc kệ là ngươi chọn thế nào, ta vẫn sẽ ở bên!”

Diệp Thiếu Dương siết chặt tay nàng.

“Lão đại, ngươi lựa chọn thế nào, chúng ta cũng ở cùng ngươi!”

Qua Qua cùng đám bằng hữu đi đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương, đồng thanh nói.

Diệp Thiếu Dương trong lòng rất cảm động, gật đầu, cắn răng nói: “Để bọn họ tự mà đánh đi, chúng ta…… không tham gia vào.”

“Tứ Bảo thiền sư, ngươi thân là đệ tử đích truyền của phương trượng Ngũ Đài Sơn, không tới trợ trận sao!”

Đại hòa thượng ban nãy nhìn Tứ Bảo, lạnh lùng nói.

“Ta……”

Tứ Bảo không nói gì, xoa xoa ngực, nhẹ giọng nói, “Ta bị trọng thương, các người cứ đánh đi, cố lên.”

“Sếp, làm sao bây giờ?”

Kỳ Thần tiến đến bên cạnh Tạ Vũ Tình, thấp giọng hỏi.

Tạ Vũ Tình nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Dương, trầm ngâm một chút, nói: “Đây là chuyện giữa đạo sĩ hòa thượng bọn họ, chúng ta không can thiệp, một nửa ở lại đây canh, một nữa đưa những thi thể về.”

“Khởi trận!”

Trương Vô Sinh lên tiếng, không cố thúc giục bức Diệp Thiếu Dương trợ trận: Trong lòng ông ta cũng rõ ràng, rốt cuộc hai người họ thủ túc tình thâm, muốn làm Diệp Thiếu Dương đối phó Đạo Phong, quả thật là nằm mơ, lúc trước nói như vậy, thực tế là cố ý bó tay bó chân Diệp Thiếu Dương, muốn hắn đứng ra ngoài, đừng trợ giúp Đạo Phong là được.

Diệp Thiếu Dương tuy là không cực đoan như Đạo Phong, nhưng cũng là người phản nghịch, cho dù thanh quy giới luật nào, trong mắt hắn cũng không đáng tiền.

Quả là gừng càng già càng cay.

Trương Vô Sinh đang đắc ý vì kế của mình, vừa muốn tập trung tinh thần khởi động trận pháp, đột nhiên cảm thấy căng thẳng, bị người chế trụ động mạch, trong lòng sửng sốt, quay đầu lại nhìn, không phải Diệp Thiếu Dương, mà là thiếu niên Chu Tước Nhạc Hằng.

Nhạc Hằng tập kích từ ngoài trận, căn bản không dùng thủ đoạn gì, nhẹ nhàng đắc thủ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tôn Ánh Kiều đang ở trong trận, rồi nói với Trương Vô Sinh: “Các ngươi đánh thế nào ta không quan tâm, chỉ cần thả cô ấy ra!”

“Vị pháp sư này……”

Trương Vô Sinh không quen hắn, cũng không biết hắn thuộc môn phái nào, dù sao cũng là người bên Diệp Thiếu Dương, không ngờ chưa kịp mở miệng đã bị Nhạc Hằng ngắt lời: “Ta không phải pháp sư.

Ta chỉ cần cô ấy ra đây, người khác ta mặc kệ!”

Trương Vô Sinh còn chưa kịp mở lời, Tôn Ánh Kiều đã hai tay chống nạnh, cả giận nói: “Ngươi làm cái gì thế, ai muốn ngươi cứu, tự ta muốn vào đây, Đạo Phong là sư phụ ta, tất nhiên ta phải cùng người đồng sinh cộng tử!”

“Ta cùng đồng sinh cộng tử với cô, ta đi vào với cô!”

Nhạc Hằng buông Trương Vô Sinh ra, cất bước muốn đi vào.

Đạo Phong nói: “Ngươi không cần đi vào đây.

Nguyệt Nguyệt sẽ không có việc gì đâu.”

Nhạc Hằng sửng sốt.

Nguyệt Nguyệt? Tứ Bảo lập tức vọt tới trước mặt hắn, kéo hắn qua một bên, khuyên bảo: “Ngươi cứ bình tĩnh đã, nếu cô ta xảy ra chuyện thì cứu vẫn không muộn, Đạo Phong khẳng định sẽ bảo vệ cô ta.”

Trong lòng rất là khó hiểu, thằng nhóc này làm sao vậy, lần đầu gặp mặt Tôn Ánh Kiều, tuy Thất Vĩ Yêu Hồ này xinh đẹp, nhưng cũng không tới mức khuynh quốc khuynh thành, sao lại thành hoa si như vậy? Nhạc Hằng nhìn Đạo Phong, nói: “Ta tin ngươi một lần, nếu nàng có chuyện gì, ta sẽ đuổi giết ngươi đến chân trời góc biển!”

Đạo Phong không nói gì.

“Chỉ bằng mình ngươi á!”

Tôn Ánh Kiều nhìn hắn thè lưỡi, “Chu Tước, nhớ kỹ, kỳ thật ta mới là Tôn Ánh Nguyệt, Hồ Mẫu chỉ vì che giấu tin tức, nên mới đổi tên trên nhân gian với ta.”

Trương Vô Sinh thấy đã không còn uy hiếp, lập tức lại hô lên: “Khai trận!”

Đồng thời hai mắt nhìn Nhạc Hằng, đề phòng tiểu tử này lại tiếp tục đánh lén mình.

Trận pháp được kích hoạt lúc trước, bố trí kết giới, thuộc “ Hãm Tiên”

trong Tru Tiên Tứ Trận, chỉ là để vây khốn ba người Đạo Phong, lúc này mới khởi động thế công, là “Trạc Tiên”

, mọi người từng người cắt đầu ngón tay, vẽ bùa lên pháp khí của mình, theo Trương Vô Sinh cùng Thích Tín Vô cùng nhau làm phép.

Pháp khí lay động một hồi, linh quang kết giới phân giải, dần ngưng kết thành bốn đạo kiếm khí.

Đạo Phong xõa ra mái tóc, lấy từ trong túi ra một đoạn vải đỏ, cột lên đầu, sau đó lại lôi ra một đồng tiền, thả xuống dưới chân, đạp cương đấu, kích lôi môn, dùng pháp thuật nội môn chính thống Mao Sơn khởi thủ, bắt đầu làm phép.

Bình luận

Truyện đang đọc