MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tiểu Mã nhìn chằm chằm vào ám kim thần phù trong tay Diệp Thiếu Dương, hỏi: "Thế chúng ta còn đi nghĩa trang không?" 

"Không đi, không muốn đi!". Diệp Thiếu Dương nói: "Chờ đến Tử Nhân Câu thì không thiếu ma quỷ để làm đâu, sẵn tiện thí nghiệm luôn bọn chúng!".

"Tôi thật sự cảm thấy thốn giùm bọn chúng!". Tiểu Mã ra vẻ bi thương.

Lão Quách ngồi chồm hổm xuống đất dốc ngược túi đeo lưng, tìm kiếm cả buổi, tìm được một cái bình nhỏ dài bằng nhựa, mở ra, dùng bàn chải nhỏ cẩn thận lùa hết pháp dược trong mâm vào cái bình, đóng nắp bình, cởi cái nón của mình xuống, bên trong có một cây bút vẽ phù.

"Đây là bút vẽ phù ta đặc chế, khi dùng chỉ cần bóp nhẹ thân là pháp dược tự động xịt ra, đặc điểm cũng giống như bút vẽ phù thông thường, khi không dùng thì đậy kín nắp lại là được, pháp dược bên trong sẽ không bị khô."

Lão Quách vừa thao tác cho Diệp Thiếu Dương xem vừa giải thích: "Xem này, thấy không, phía dưới có pít tông, chỉ cần đẩy nhẹ đỉnh đầu là dù bên trong chỉ còn lại một chút pháp dược cũng được đẩy ra hết!" 

Diệp Thiếu Dương lập tức dùng thử, thứ đồ này quả thật rất tốt, không những tiết kiệm được thời gian phối dược mà còn tiết kiệm được chi phí, lập tức vỗ vai lão Quách, khen: "Sư huynh không hổ danh là nhà phát minh đệ nhất trong giới pháp thuật!". 

Tiểu Mã cầm lấy thử, hiếu kỳ hý hoáy một hồi rồi nói: "Đừng nói vậy chứ, thứ này hữu dụng đối với tiểu Diệp tử nhưng lại đắt quá đê, không nói những cái khác, chỉ riêng trong này có bột vàng, bột bạc, còn có nitrored nữa, toàn thứ quý cả, phải dùng tiết kiệm, nếu không thì tiền kiếm được cũng không đủ bù tiền vốn."

Lão Quách thu dọn xong đồ đạc, nhìn đồng hồ thì thấy cũng không còn sớm nữa, vì vậy bèn cáo từ Diệp Thiếu Dương.

Tiểu Mã đi tắm trước, Diệp Thiếu Dương ngồi trên ghế sa lon chờ cậu tắm xong thì cũng đi tắm.

Một lúc sau, Tiểu Mã tắm xong đi ra, thấy hắn đang cầm Thiên Sư Bài, bộ dạng ngơ ngẩn, bèn hỏi: "Nghĩ gì thế ". 

Diệp Thiếu Dương nhìn Thiên Sư Bài, nói: "Đang nghĩ xem chủ nhân vật này rốt cuộc là ai." 

"Có lẽ là tổ tiên của cậu thật, cậu cẩn thận ngẫm lại xem từ xưa đến nay có mấy Thiên sư họ Diệp?" 

"Đạo sĩ họ Diệp thì đếm không hết, Thiên sư thì … cũng chỉ có mấy người, nhưng luận pháp lực và có thể tiếp xúc với toàn bộ Độn Giáp Thiên Thư thì chỉ có Diệp Pháp Thiện" 

Trong đầu Tiểu Mã đột nhiên hiện ra một cái tên: "Còn Diệp Lương Thần (1) nữa!" 

(1) Diệp Lương Thần: một ca sĩ, diễn viên tại Trung Quốc. Diệp Lương Thần nổi tiếng trên mạng do tung các ảnh chụp màn hình weibo của mình với lời lẽ khá là kiêu ngạo nhưng lại gây sự buồn cười. Câu nói nổi tiếng "Bạn chỉ cần nhớ, tôi là Diệp Lương Thần" đã gây 1 hiệu ứng đặc biệt lan truyền trên internet Trung Quốc. ( giông giống Kenny Sang)

"Ai?" 

"Không có gì. À phải rồi tiểu Diệp Tử, chẳng phải cậu là Thiên sư ư, vì sao không có Thiên Sư Bài " 

"Tôi chưa đi địa phủ đăng ký huyền danh." 

"Gì vậy? Tôi không hiểu." 

"Không hiểu thì thôi!". Diệp Thiếu Dương cũng không muốn nói cho cậu biết mấy chuyện này, chỉ lẳng lặng đi tắm. Tắm rửa xong, hắn trở lại phòng mình, nằm trên giường, lấy Thiên Sư Bài lật qua lật lại, nhớ lại cuộc đời của Diệp Pháp Thiện:

Mao Sơn điển tịch có ghi chép, Diệp Pháp Thiện khi còn sống được thụ phong Thiên Sư, khai tông lập phái, đứng đầu Đạo môn trong thiên hạ, quang vinh một đời, sống đến 107 tuổi thì mất.

Nếu theo thuyết pháp này, Diệp Pháp Thiện chưa đăng ký huyền danh mà đã mất, vậy giả sử như Thiên Sư Bài này là của ngài ấy thật, thế thì chứng tỏ tư liệu lịch sử đã sai. Diệp Pháp Thiện không chết mà đến Vô Cực Quỷ Vực. Vậy rốt cuộc sự thật là như thế nào?

Diệp Thiếu Dương cảm thấy vô cùng kỳ quặc, có điều phải điều tra cho rõ ràng, bèn quyết định đợi sau khi xong việc Thất Bà Bà, nếu như hắn còn sống, nhất định sẽ trở lại Mao Sơn để kể chuyện Thiên Sư Bài này cho Thanh Vân Tử nghe, xem lão ấy nói như thế nào.

Hắn không khỏi suy nghĩ: Mình đã hạ sơn lâu như vậy mà chưa liên lạc với Thanh Vân Tử lần nào, không biết lão còn ở trên núi không, sống như thế nào. Nếu lão biết mình vô tình học được cách vẽ Ám kim thần phù, không biết vẻ mặt lão sẽ ra sao?

Nghĩ đến thần phù, Diệp Thiếu Dương liền lấy nó ra, lập tức cảm thấy có một khí tức cường đại bị đè nén đang lưu động trong phòng. Mặc dù chưa trải qua thí nghiệm nhưng Diệp Thiếu Dương tin tưởng thần phù này nhất định có thể sử dụng được, hơn nữa uy lực còn lợi hại hơn nhiều so với tử sắc phù mà hắn thường dùng.

Trước kia còn bận rộn, tâm tình còn tương đối trấn định, nay ở một mình yên tĩnh, tay cầm thần phù, tâm tình của hắn mới bắt đầu kích động. Ám kim thần phù, phù chú chí cao trong Đạo môn.

Có nó, thực lực của hắn lại tăng lên một bậc, hơn nữa còn là bậc khó khăn nhất.

Diệp Thiếu Dương vỗ trán, nhớ ra còn một chuyện quan trọng quên chưa làm, lập tức xoay người leo xuống giường, tìm giấy bút, ghi lại cách vẽ và thần chú trong thiên thư hắn nhớ được vào giấy để khỏi sau này khỏi quên.

Gặp cơ duyên lớn như vậy, may mắn đọc được thiên thư thất truyền, cuối cùng lại bởi vì chủ quan mà quên hết nội dung, vậy thì đâm đầu vào gối chết cho xong.

Chép lại toàn bộ thần phù xong, Diệp Thiếu Dương bắt học thuộc hơn mười cách vẽ thần phù và thần chú cho đến khi ghi tạc tất cả trong lòng thì trời cũng vừa sáng, nhắm mắt lại ngủ được hai ba tiếng, chợt điện thoại vang lên, là Chu Tĩnh Như gọi hỏi số chứng minh nhân dân của hắn, giúp hắn đặt vé máy bay.

"Thiếu Dương ca, trừ anh ra, còn có ai muốn đi cùng không? " 

"Tạ Vũ Tình chắc là tự đi một mình rồi…". Diệp Thiếu Dương suy nghĩ, nói: "Em giúp anh đặt một vé nữa cho Tiểu Mã có được không?" 

"Tiểu Mã cũng đi?". Chu Tĩnh Như giật mình hỏi.

Diệp Thiếu Dương nói với cô hắn vốn cũng định đi một mình, thế nhưng có thêm Tiểu Mã nữa cũng không sao, dù gì bình thường cậu ấy cũng làm đồng tử cho hắn, xách túi hay cầm đồ vật, giúp hắn làm vài chuyện lặt vặt. Mặc dù Tiểu Mã tham tài háo sắc nhưng thời điểm mấu chốt quả thực cũng không lề mề, nếu cần vẫn có thể… làm mồi nhử, thật không tệ.

Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương đi vào phòng ngủ, đánh thức Tiểu Mã, hỏi số chứng minh nhân dân của cậu ta, sau đó nhắn cho Chu Tĩnh Như đặt hai chỗ gần nhau. Chỉ không tới mười phút sau, Chu Tĩnh Như đã nhắn tin bảo đã đặt vé xong, hơn nữa còn đặt bàn tại Tụ Hiền Các, muốn hắn trưa nay đến gặp mặt, bàn bạc mọi chuyện.

Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã thu dọn đồ đạc xong, nhìn đồng hồ thì cũng đã gần đến giữa trưa, vì vậy đi tới địa điểm gặp mặt, trên đường đi gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, bảo nàng cũng đến đó.

Nửa giờ sau, tất cả mọi người có liên quan đều tập trung đầy đủ tại nhà hàng, thương lượng phân công công việc. Đàm Tiểu Tuệ nói Uông Đình đã đi Tứ Xuyên trước có việc quan trọng, sợ rằng một người không giải quyết được cho nên gọi Đằng Vĩnh Thanh đi cùng cô luôn, Diệp Thiếu Dương cũng không hỏi đó là chuyện gì.

Đàm Tiểu Tuệ và Diệp Thiếu Dương, Tiểu Mã cùng đến Tử Nhân Câu. Tạ Vũ Tình cùng mấy người đồng sự sẽ đến đó sau. 

”Đưa điện thoại của ngươi cho ta”. Tạ Vũ Tình giơ tay ra trước mặt Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương đưa điện thoại di động cho nàng, hỏi: “Gì vậy? "

Tạ Vũ Tình mở nắp sau điện thoại, cắm một cái thẻ bạc nhỏ vào đâu đó trong điện thoại, trả lại cho Diệp Thiếu Dương nói: "Ta gắn một con chip định vị ở bên trong, mặc kệ ngươi đi đến đâu, ta đều có thể tìm được ngươi. Khi nào cần ta trợ giúp, chỉ cần gọi điện thoại, ta và cảnh sát địa phương sẽ mau chóng tới."

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: "Yên tâm đi, chỉ lúc nào cần thiết tôi mới gọi." 

Giữa trưa, Chu Tĩnh Như mời tất cả mọi người cùng dùng bữa. Sau đó cô và Tạ Vũ Tình lái xe đưa năm người đến sân bay làm thủ tục đăng ký, dặn dò mọi người kỹ càng.

"Thiếu Dương ca, anh… bọn anh đi nhất định phải cẩn thận, an toàn trở về!". Chu Tĩnh Như nhìn Diệp Thiếu Dương, khóe mắt có chút đỏ lên.

Diệp Thiếu Dương vẫy vẫy tay chào cô, Tiểu Mã và Đàm Tiểu Tuệ đi theo sau. Cả ba tiến về phía cửa máy bay. 

Bình luận

Truyện đang đọc