MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Thanh âm biến mất, cùng với thân hình của tâm ma cũng biến mất vô tung vô ảnh.

Trầm mặc một lúc, Tiểu Mã nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi là cái gì?”

Diệp Thiếu Dương đơn giản giải thích một chút, Tiểu Mã nghe vậy càng thêm tò mò: “Vì sao hắn không đích thân đến, lại điều khiển tâm ma của mình đi đến đây? mà sao hắn làm được như vậy?”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm rồi nói: “Do có kết giới, hắn không vào được, tâm ma vô tướng vô hình, chỉ là một chút thần niệm, cho nên có thể xuyên qua kết giới.

Bất quá, người bình thường không thể khống chế tâm ma, hắn nhất định đã dùng pháp thuật kỳ quái gì đó……”

Diệp Thiếu Dương không hề nghĩ đến chuyện này, trong lòng hắn chỉ liên tục nhắc lại lời nói của Diệp Tiểu Thước, rồi cân nhắc: Nếu Quỷ Mẫu thật sự hoài nghi hắn, vì sao không bắt hắn cùng Tuyết Kỳ lại, để tránh bọn họ lâm trận phản chiến? Cẩn thận suy nghĩ liền hiểu rõ: Đối đầu với kẻ địch mạnh, cho dù Quỷ Mẫu có tự tin vào thực lực của mình bao nhiêu, bà ta cũng không nghĩ là mất đi sự giúp đỡ của Diệp Tiểu Thước và Tuyết Kỳ.

Tuyết Kỳ thành tâm thực lòng với bà ta, đương nhiên không cần phải nói, còn Diệp Tiểu Thước …… chẳng nói cũng biết, nhất định Quỷ Mẫu đã dùng cách tàn nhẫn nào đó, khống chế linh hồn hoặc thần thức của hắn, bắt hắn bị nô dịch, hắn còn vì Tuyết Kỳ, còn không thể phản kháng…… Diệp Thiếu Dương thở dài, Diệp Tiểu Thước nói không sai, hắn xong rồi.

“Ba yêu cầu của hắn, ta xem ra có hai cái không khó,”

Tiểu Mã vuốt vuốt cằm, chậm rãi phân tích, “Chăm sóc Tam Nương, việc này dễ dàng, thời điểm mấu chốt giết hắn, cái này cũng dễ, nhưng còn việc cứu Tuyết Kỳ trở về thật là khó khăn.Thứ nhất, nếu Diệp Tiểu Thước bị khống chế hay đã chết, không thể phối hợp được, ngược lại còn quấy rối.

Thứ hai, nếu bản thân Tuyết Kỳ không muốn đi theo chúng ta, hai gia hoả này có thể liên thủ đánh lại, khó, thật là quá khó khăn!!”

Vừa quay đầu lại, phát hiện Diệp Thiếu Dương đang mở to hai mắt nhìn mình, nhún nhún vai nói: “Thế nào, chẳng lẽ ta nói không đúng sao?”

“Nói rất đúng.”

Diệp Thiếu Dương nói, “Ta chỉ không thể ngờ được, những phân tích như vậy, dĩ nhiên lại được nói ra từ miệng của ngươi.”

“Đệch, ngươi dám vũ nhục trí thông minh của ta à!”

Diệp Thiếu Dương thở dài, chầm chậm nói: “Ngươi phân tích còn sót một phương diện: nếu mà dựa theo kế hoạch lúc trước, chúng ta mới là ở phương tấn công, thế mà chỉ chậm trễ có một buổi tối, mọi chuyện lại biến thành nưa thế này.

Hiện tại chúng ta đã mất cơ hội đánh bất ngờ Quỷ Mẫu rồi, kế hoạch cứu Tuyết Kỳ ban đầu cũng không thực hiện được.

Bây giờ chỉ cần chúng ta ra khỏi kết giới, sẽ gặp phải đám quỷ hồn liều mạng kia, hơn nữa theo hai điều phân tích ngươi vừa nói, nhiệm vụ lần này xem ra không có khả năng hoàn thành được.”

Tiểu Mã cau mày nói: “Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác sao?”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một hồi, sau đó kiên định nói: “Để ta từ từ tính lại, nếu ta đã đáp ứng với hắn, thì nhất định phải làm được, chẳng ngại xương tan thịt nát.”

Tiểu Mã giơ ngón tay cái lên, không muốn quấy rầy hắn thêm nữa, quay lại đệm của mình, theo thói quen định lấy ra di động, muốn nói chuyện với Vương Bình, nhưng lúc này mới nhớ ra là không có internet, cảm thấy mất hứng, đành phải nằm xuống ngủ, một ngày vất vả lại mệt, hơn nữa tính hắn vốn trời sập cũng không sợ, vừa nằm xuống không lâu đã ngủ mất.

Diệp Thiếu Dương nghe hắn ngủ ngáy như heo, hoàn toàn cạn lời, tự mình tiếp tục suy tính kế hoạch cứu Tuyết Kỳ, nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp thì có, nhưng có quá nhiều tính hên xui phụ thuộc vào các yếu tố khác, xác xuất thành công cũng không cao…… Đang lúc buồn bực, đột nhiên trong lòng ngực vang lên tiếng của Dương công tử: “Ta có biện pháp.....”

“Hả?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, vội lấy ra Âm Dương Kính lật lên xem.

Trên mặt kính, Dương công tử vẫn giữ bộ dạng ngàn năm bất biến, mũ che kín mặt, vội hỏi “Ngươi có biện pháp gì?”

Dương công tử nhàn nhạt nói: “Vì sao ta phải nói cho ngươi?”

Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa thì tức khí la lên.

“Lão đại, chính ngươi nói có biện pháp, ta hỏi ngươi lại không nói, muốn chơi ta hả?”

Đợi một hồi, Dương công tử nói: “Ngươi mở phong ấn trên Âm Dương Kính ra trước đã.”

Diệp Thiếu Dương lập tức đáp lại, “Ngươi nói đùa ta đấy à?”

“Ngươi mở phong ấn của Âm Dương Kính ra, ta sẽ giúp ngươi cứu người.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, nhưng ngay lập tức, lý trí mách bảo hắn chuyện này thể làm được, “Ta tốn không ít khí lực mới phong ấn được ngươi, nếu như mà thả ngươi ra ngoài, vạn nhất ngươi chạy mất thì làm sao, hoặc là ngươi lại liên thủ với Tu La Quỷ Mẫu đối phó ta, chẳng phải ta đây sẽ ngỏm củ tỏi à."

Dương công tử hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là con Tu La Quỷ Mẫu mà thôi, bổn cô …..

bổn công tử khinh thường kết bạn với nó, nếu ngươi không tin ta, thôi vậy.”

Nói xong, khuôn mặt chuẩn bị rời khỏi mặt kính.

Diệp Thiếu Dương nói: “Từ từ nào, ngươi còn chưa nói, nếu ngươi rời khỏi Âm Dương Kính, thì có biện pháp nào đem nàng cứu trở về, nhưng cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên, có thể bắt được Tuyết Kỳ, nhưng mệnh hồn nàng ta đang nằm trong tay Quỷ mẫu, chỉ cần bà ta động tay, thì Tuyết Kỳ vẫn sẽ chết.”

Vốn tưởng đây là một cái vấn đề không thể tránh được phải giải thích, không ngờ Dương Công tử chỉ cười nhạt, nói: “Ta còn cho rằng ngươi rất thông minh, chẳng lẽ ngươi không biết, ở trước mặt mình, có một đồ vật có thể ngăn chặn bất kỳ khí tức vô hình nào hay sao?”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, ánh mắt dừng trên Âm Dương Kính, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Có lẽ, biện pháp này có thể làm được sao? Sau khi cùng Dương công tử thương lượng qua, nhất trí tán thành, Dương công tử liền lui trở lại trong gương.

Quay Âm Dương Kính trên tay, Diệp Thiếu Dương đang khổ não mà suy tính, cuối cùng cũng định ra một bộ kế hoạch, liền cảm thấy chỉ cần thao tác tốt, xác xuất thành công sẽ rất cao, trong lòng cũng có thêm một chút an tâm, tuy rằng dù không quá mệt, nhưng nghĩ đến ngày mai có thể phải quyết đấu, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, cho nên lúc này mới niệm một lần Tĩnh tâm chú, rồi chìm vào giấc ngủ.

Cảm giác như ngủ chưa được bao lâu, trong mũi đột nhiên hít vào một tia khí bất thường.

Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên tỉnh lại, khịt khịt cái mũi, bất chợt cả kinh, không sai,là thi khí! Vội vàng chạy xuống lầu, lớn tiếng kêu to: “Đã xảy ra chuyện rồi!”

Tiếp theo liền chạy ra ngoài cửa, đang định lấy ra Âm dương bàn, tìm kiếm nguồn gốc của thi khí, kết quả, vừa ngẩng đầu nhìn lên, ngay lập tức lắp bắp kinh hãi: Chỉ thấy trên không trung hướng Tây Bắc, một bóng người màu lam đang bay giữa không trung, cong thân mình, hình dạng giống như đang mang một cái thứ gì rất nặng trên người như lại vô hình.

Tu La Quỷ Mẫu! Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, chăm chú nhìn lại, Quỷ Mẫu vươn hai cánh tay ra, giữa lòng bàn tay, quỷ khí cuồn cuộn, hình thành hai lốc xoáy màu đen, lốc xoáy va chạm với bề mặt kết giới, một cỗ hơi thở rung động xuất hiện, liền có một cái khe mở ra.

Tất cả chuyện này tiến hành trong yên lặng như tờ, không một tiếng động, cũng chẳng biết đã qua bao lâu thời gian.

“Không tốt, kết giới đã bị phá!”

Tiếng Lão Quách khiếp sợ, từ đằng sau vang lên.

Tiếp theo là tiếng Uông Ngư cũng lẩm bẩm: “Không thể nào, kết giới này âm dương nhị khí điều hòa, nếu chỉ tấn công từ bên ngoài nhất định không thể phá nổi……”

Đột nhiên nghĩ đến gì đó, sợ hãi nói: “Trừ phi cũng bị tấn công cả từ bên trong!”

Vừa dứt lời, phía trên đỉnh đầu bỗng nghe thấy “Răng Rắc”

một tiếng giòn vang, thì ra từ một khe hở đột nhiên biến thành hơn mười cái khe, giống như mạng nhện, ngày càng khuếch tán, trong đó có một khe đã đi đến sát mặt đất, sau đó vỡ ra một lỗ hổng kích thước bằng một người, quỷ khí tiến vào, một trận tiếng quỷ khóc từ bên ngoài truyền đến, vô số lệ quỷ bắt đầu tìm cách chui vào bên trong.

Bình luận

Truyện đang đọc