MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Diệp Thiếu Dương nhìn quét mọi người, nói: “Không sai, ta chính là Diệp Thiếu Dương, ta biết các ngươi là ai, đều là pháp sư nhân gian, các phái đều có nhỉ, làm tay sai cho pháp thuật công hội?”

Bị hắn nói như vậy, một số người cúi gằm đầu.

“Mỗi người đều có chí hướng riêng, Diệp Thiếu Dương, người ở giới pháp thuật hoành hành ngang ngược, làm bao nhiêu chuyện xấu, những thứ này đều không nhắc nữa, người bao che chuyển thể quỷ đồng, chỉ một việc này, lại có tư cách gì nói chúng ta?”

“Được rồi.” Diệp Thiếu Dương không muốn tranh cãi, các đệ tử bình thường này của giới pháp thuật, căn bản không rõ chuyển thể quỷ đồng là chuyện gì, càng không rõ chi tiết sự tình, dù sao bảo sao hay vậy.

Lúc này Bích Thanh và Đằng Vĩnh Thanh đều lên đây, Chu Trí Tuệ cũng đi theo, nhìn các pháp sư kia, vẻ mặt khẩn trương.

Diệp Thiếu Dương bảo bọn họ vào phong hoa đài, đi đem lửa dập tắt.

Các pháp sư đó vừa thấy bọn họ hành động, lập tức muốn xông lên.

“Muốn lên thì lên, phải nói trước, đánh chết không chịu trách nhiệm.” Diệp Thiếu Dương cảnh cáo một tiếng, các pháp sư kia lập tức đều đứng lại, mỗi người nhìn lẫn nhau, lại chưa có ai chạy lên.

Lúc này phía dưới trong một bên tường thành có động tĩnh, vài pháp sư quay đầu nhìn lại, là một mảng binh sĩ đồng nghìn nghịt tụ tập, ở dưới một tướng lĩnh dẫn dắt tập kết đợi lệnh.

Đám pháp sư mắt sáng ngời, lập tức gọi tướng lĩnh kia, bảo bọn họ đi lên bắt người, lại đồng thời phái người đi cầu viện.

Tướng lĩnh này ra lệnh một tiếng, các binh sĩ phía sau "Soạt soạt soạt trèo lên tường thành, bổ nhào về phía Diệp Thiếu Dương.

Chu Trí Tuệ tiến vào phong hoa đài không dám đi ra nữa.

Diệp Thiếu Dương thủ đầu cầu thang, giành tấn công một trận, đem mấy binh sĩ từ trên tường thành đánh ngã xuống, tường thành cao mấy mét, phía dưới lại đều là phiến đá trải thành sàn, nếu là người sống, ngã xuống không chết cũng phải bị thương nặng, nhưng các binh sĩ này sau khi ngã xuống, run rẩy một hồi, liền đều hiện ra chân thân, các loại tà vật đều có.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy bộ dáng này, trong lòng rất cao hứng, các tà vật đó một khi làm loạn, lan tràn ra ở trong quân đội, rất nhanh sẽ không thể vãn hồi, nhưng Diệp Thiếu Dương mơ quá đẹp rồi, lại chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, vừa ngăn cản các binh sĩ kia, vừa nhìn về phía dưới thành, liền ngây ra tại chỗ.

Đây là tình huống gì?

Các tà vật hiện ra chân thân kia, vốn cũng lao về phía các binh sĩ, nhưng trên cơ bản vừa cử động, trên trán đột nhiên sáng lên một đạo phù văn màu vàng, sau đó liền nghe thấy Chi một tiếng, một làn khí trắng toát ra, tà vật này mặc kệ là quỷ yêu hay tà linh, thân thể lập tức mềm nhũn xuống, giống như bị rút hồn, ngã xuống đất thống khổ quay cuồng.

Không cần bao lâu, tà vật này liền biến thành nước đặc, tinh phách bay đi...

“Trừu Hồn Thuật?” Diệp Thiếu Dương kinh hô lên, tiếp tục ngăn cản các binh sĩ kia tiến công, cũng không dám tùy tiện đem người ta đẩy xuống thành lâu nữa.

Cách đó không xa, một đạo sĩ vuốt chòm râu, đắc ý cười nói: “Không sai, đây là một loại Trừu Hồn Thuật, là chủ ta Linh bà bà sáng chế, Bạch Hổ đường chủ tự mình hạ cho bọn hắn, một khi thức tỉnh, lập tức bị rút hồn, không thể cứu được. Diệp Thiếu Dương, bọn họ đều là người có khổ bị bắt đến đó, ngươi không phải đứa con ông trời lựa chọn sao, người nếu động thủ tiếp, bọn họ chính là bởi người mà chết, hê hê!”

“Phập!”

Đạo sĩ này còn chưa dứt lời, nửa thân thể bị cắt thẳng tắp, máu lập tức phun ra, nửa thân thể dục xuống.

Các pháp sư hoảng sợ, lúc này mới nhìn rõ một bóng người không biết từ khi nào đã đến giữa bọn họ, chưa đợi thấy rõ bộ dáng, bóng người nọ lại lần nữa ra tay, lại là hai tiếng kêu thảm thiết: hai pháp sư trực tiếp bị xé.

Mấy người còn lại bỏ chạy khắp nơi, Bích Thanh đuổi theo, mấy người này bất đắc dĩ phản kháng, nhưng nào phải đối thủ của Bích Thanh, Bích Thanh lại càng không khách khí với bọn họ, sau khi đánh nhau một trận, mấy pháp sư gần như đều chết, hơn nữa không phải đầu thân chia lìa thì là tứ chi không được đầy đủ, vô cùng thê thảm.

Diệp Thiếu Dương còn đang ngăn cản các binh sĩ kia, nhưng nghĩ đến những người này đều bị tẩy não, bản thân cũng đáng thương, không tiện xuống tay nặng với bọn họ, nhưng cứ như vậy, đám người lập tức đem hắn bao vây.

Diệp Thiếu Dương đành phải thi triển Thiên Cương Bộ, xuyên qua ở trong đám người, miễn cưỡng tự bảo vệ mình, Bích Thanh thấy, tung người một cái tới bên cạnh hắn, trực tiếp bóp nát đầu hai binh sĩ xông lên trước nhất, Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Đừng đả thương bọn họ!”

“Những người này nay đều hóa thân hình người, dùng là binh khí nhân loại, ngươi còn không ra tay, người sẽ chết ở đây!”

Diệp Thiếu Dương vẫn không muốn khai sát giới, ánh mắt đảo qua, thấy được tướng lĩnh kia, dặn dò Bích Thanh hai câu, Bích Thanh vì thể bay về phía tướng lĩnh kia.

Mấy thân binh đứng bên cạnh tướng lĩnh này thấy Bích Thanh Bay tới, mỗi người đều lấy ra tấm khiên, canh giữ ở bên cạnh tướng lĩnh.

Trên những tấm khiên này đều có khắc kinh văn, hiệu quả phòng thủ đối với tà vật càng tốt hơn, nhưng đối mặt kẻ mạnh như Bích Thanh, cũng chỉ là kéo dài chút thời gian mà thôi, rất nhanh đã bị Bích Thanh áp sát, một tay từ phía sau bóp chặt cổ tướng lĩnh kia, kêu lớn: “Lui hết xuống!”

Bắt giặc phải bắt đầu sỏ trước. Đây là cách của Diệp Thiếu Dương.

Các binh sĩ kia tuy do dự, nhưng cũng chưa tuân mệnh.

Bích Thanh liền ép tướng lĩnh kia hạ lệnh, kết quả mặt hàng này còn rất kiên cường, không thèm để

Bích Thanh liền phóng ra một luồng hồn phách, chui vào trong thân thể hắn, sau khi chiến thân thể, hạ lệnh mọi người lui lại.

Các binh sĩ lúc này mới từ bỏ vây công Diệp Thiếu Dương, từ trên tường thành rút xuống, ở phía trước đất trống dưới chân tường đợi mệnh.

Lúc này Đằng Vĩnh Thanh cũng từ trong phong hoá đài đi ra, nói cho Diệp Thiếu Dương hắn đã dập lửa. Ba người cùng nhau đến bên tường thành, Diệp Thiếu Dương làm phép cảm giác một phen, một lớp kết giới to lớn vòng quanh tường thành mà hình thành kia, ở một đoạn này phong hoá đài tắt, lực lượng kết giới trở nên rất mỏng yếu.

Diệp Thiếu Dương lập tức làm phép, hai tay vẽ Thái Cực trên không, sau đó dùng sức đẩy ra một chưởng, trên kết giới vốn trong suốt thế mà lại hiện ra một đồ án Thái Cực song ngữ, chậm rãi vòng qua một vòng, khi biến mất, chung quanh xuất hiện từng cái khe hở.

Diệp Thiếu Dương lại thêm một lần, kết giới Rắc một tiếng vỡ vụn, lộ ra một lỗ thủng thật lớn.

Rất nhiều bóng người đứng ở bên ngoài lỗ thủng, tà vật nào cũng có, những tà vật này vốn đều đang hướng kết giới phun hơi, tiêu hao linh lực kết giới, kết giới đột nhiên phá, cùng nhau đều ngẩng đầu lên nhìn.

“Tiểu Mã đầu?” Diệp Thiếu Dương đứng ở trên thành lâu hộ.

Đám tà vật vẻ mặt ngây dại.

“Quỷ Vương, Đại Lực Quỷ Vương của các ngươi đâu!” Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ ra nói Tiểu Mã bọn họ chưa chắc biết, lập tức sửa lời.

Lập tức có người đi tìm.

Chỉ chốc lát, Tiểu Mã đến như một trận gió, dưới khổ cưỡi một con rùa thật lớn, như lãnh tụ, chống một tay, một tay khác dụng lên che nắng, nhìn về phía trên tường thành.

“Hê hê, Tiểu Diệp Tử, cậu sớm đã đến rồi nha!”

“Lão đại!!”

Trong đám người vang lên một thanh âm quen thuộc, Diệp Thiếu Dương cúi đầu tìm kiếm, là Ngô Gia Vĩ, trên đầu vai còn có một người tí hon ngồi, chính là Bánh Bao, đang ấn đầu Ngô Gia Vĩ, hướng Diệp Thiếu Dương nhe răng trợn mắt cười.

Bình luận

Truyện đang đọc