NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Không ngờ ở hoàn cảnh này, Nhan Nhã Quỳnh vẫn có thể dựa vào khuôn mặt kia để mê hoặc được Giang Anh Tuấn và Lê Quốc Nam, khiến hai người đàn ông đó mê mẩn cô đến điên đảo thần hồn, bất chấp thể diện mà gây nhau ở “Thiên Đường”, thậm chí Giang Anh Tuấn còn có chìa khóa nhà cô.

Trong một khoảnh khắc, sự đố ky và không cam tâm trong lòng Trần Nhật Linh đã dâng trào đến cực điểm.

Một đêm không dài nhưng cũng đủ để cô ta bỏ tiền đi điều tra về quãng thời gian năm năm qua của Nhan Nhã Quỳnh, điều tra xem rốt cuộc cô có bí thuật gì.

Sáng sớm nay lúc nhận được tư liệu, Trần Nhật Linh đã không thể làm gì được.

Cô ta đen mặt chạy tới quán cà phê bên cạnh bệnh viện từ sớm, nhìn chằm chằm vào Nhan Nhã Quỳnh lúc cô bước vào, đợi mười lăm phút sau cô ta mới gọi điện thoại.

“Nhan Nhã Quỳnh, với tư cách là đệ nhất mỹ nữ của Hải Phòng khi đó, làm tình nhân của người khác có cảm giác thế nào?”
“Làm người vẫn cần có thể diện, quyến rũ chồng chưa cưới của người khác, dùng sắc đẹp để chơi đùa với người ta thì sớm muộn gì cũng sẽ bị vứt bỏ thôi.

Bây giờ cô chỉ có cái bản mặt xinh đẹp kia thôi đúng không, cô nói xem khi nào Anh Tuấn sẽ chơi chán cô? Thành phố này có bao nhiêu cậu ấm như vậy, chắc hắn Anh Tuấn cũng không cần cô đâu, cứ đợi mà xem.



Lời nói sắc bén của Trần Nhật Linh như đâm vào tai Nhan Nhã Quỳnh.

Cô nhíu chặt mày, mím môi không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào những chiếc lá rơi ở phía xa kia như đang ngẫm nghĩ gì đó.

Bao nhiêu năm qua Trần Nhật Linh luôn ghét Nhan Nhã Quỳnh, ghét vẻ ngoài điểm tĩnh thản nhiên của cô, rõ ràng cô đã trở thành kẻ cù bất cù bơ mất đi nơi nương tựa nhưng vẫn tỏ ra mình là tiên nữ giáng trần, điều này thực sự khiến người khác thấy chán ghét.

“Trần Nhật Linh, bao nhiêu năm như vậy, tôi rất hiểu rõ con người cô.

Có chuyện gì cô cứ nói thẳng ra di, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí với cô đâu.


Nhan Nhã Quỳnh rũ hai mắt xuống, chặn lại tia sáng hiện ra dưới mắt, thu hồi nụ cười rồi lạnh lùng nói.


Trần Nhật Linh sửng sốt một chút, nghỉ ngờ chính mình vừa rồi nghe lầm, cô ta biết rõ tình tình Nhan Nhã Quỳnh như thế nào.

Nhan Nhã Quỳnh của trước kia cao ngạo giống như một con thiên nga, sẽ không thèm nói những lời này với bọn họ, không ngờ mới chỉ có năm năm mà cô đã thay đổi quá nhiều như vậy.

“Nếu cô Nhan Nhã Quỳnh đã nói như vậy, quán cà phê bên cạnh bệnh viện, tôi sẽ đợi cô mười lăm phút!”
Trần Nhật Linh khinh thường cười nhạo một tiếng, trong lòng dâng lên một cảm giác thành tựu kỳ lạ cô ta cúp điện thoại rồi ngồi xuống ghế dài, sắc mặt cũng đỏ lên vài phần.

Nhìn chiếc điện thoại đã bị cúp máy trên tay, Nhan Nhã Quỳnh nhìn nó một phút đồng hồ vẫn không hiểu chuyện gì, sau đó cô mới chậm rãi cất lại vào túi.

Năm năm trôi qua, Nhan Nhã Quỳnh đã sớm nhìn rõ thế giới này, người nghèo không có quyền nói, hơn nữa cô còn phải chăm sóc anh trai, cô không có kế hoạch gì nhiều cho bản thân vì sợ rằng mình sẽ không thể kiên trì được nữa.

Sau khi làm sạch cảm xúc của mình trong một lúc, Nhan Nhã Quỳnh quay trở lại phòng bệnh với nụ cười trên môi.

Đầy cửa ra, nhìn thấy Lê Quốc Nam lật người NhanKiến Định để kiểm tra, một nụ cười từ từ hiện lên trong mắt cô: “Anh Quốc Nam, kiểm tra thế nào rồi?”
Cô vừa đưa tay giúp, vừa mở miệng hỏi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc