NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


“Được, tôi sẽ đi hỏi xem.

Nhưng cô chủ này, bây giờ tình huống bên ngoài phức tạp như vậy, hay là nói với cậu Anh Tuấn một câu?”
Bây giờ, nhà họ Nhanđã là bây cừu mất đi sự bảo vệ.

Nếu không phải Giang Anh Tuấn luôn che chở, nhà họ Nhanđã bị đám người “đàng hoàng”
trong Hải Phòng phân chia sạch sẽ rồi.
“Tạm thời không cần, có lẽ bây giờ Anh Tuấn đã bận đến tối mặt tối mũi rồi.

Đợi lấy được tin tức thì tôi sẽ tới tìm anh ấy!”
Chỉ đứng trước cửa nhà để giao dịch thôi mà.

Huống chi, bây giờ cha con nhà họ Trân cũng không có ở Hải Phòng, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
“Thế thì tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.

Cô chủ hãy cẩn thận nhé!”
Quản gia xoay người rời đi, trong đáy mắt lộ ra một tia cảm xúc nhưng lại biến mất ngay.

Mặc dù, tóc ông ta đã điểm bạc, nhưng bước đi lại nhanh nhẹn hơn rất nhiều người trẻ tuổi.
Nhan Nhã Quỳnh đưa mắt nhìn theo bóng lưng của quản gia, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.


Cô ôm NhanHướng Minh vừa xoay vừa cười, sau đó đổ “rầm”
một cái xuống giường.

Trên mặt Nhan Nhã Quỳnh lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt tươi cười thoải mái trong những ngày qua.
Cô vốn cho rằng chẳng bao lâu sẽ có kết quả, không ngờ lại đợi tới tận buổi trưa.

Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh vừa ăn cơm trưa xong, đang định đi ngủ trưa thì quản gia mang tin tức tốt tới.
“Cô chủ, đã đàm phán xong rồi.
Nhưng người kia nói phải giao dịch ở dưới gốc cây thứ ba ở bên ngoài cổng của khu biệt thự, không thể mang quá ba người theo.

Nửa giờ nữa, người kia sẽ đợi cô chủ ở chỗ ấy.

Sau khi cô đi hãy dặn vệ sĩ đừng đứng gần quá, nếu không lại dọa người ta chạy mất thì không tìm được đâu.

Chuyện đã được sắp xếp thỏa đáng, quản gia nói xong thì khom người, yên lặng đứng yên tại chỗ.
“Được, việc này không thể chậm trễ được.

Bây giờ, chúng ta nên tranh thủ thời gian lên đường thôi.


Đã chuẩn bị xong tiên chưa?”
Mặc dù, vệ sĩ ở khu biệt thự hiện tại của nhà họ Nhankhông giỏi bằng nhà Giang Anh Tuấn, nhưng cũng khá giỏi trong Hải Phòng này rồi.
Vì thế, dù người đàn ông kia có tâm tư khác, ba vệ sĩ mà cô dẫn theo cũng có thể giải quyết được.
Địa điểm đã được chọn ở đây, hơn nữa còn có thể dẫn người theo, Nhan Nhã Quỳnh không hề lo lắng chút nào.
Thậm chí, cô còn chẳng thèm thay quần áo, vẫn mặc bộ quần áo ở nhà mà buổi sáng mới thay, đi giày rồi dẫn người ra cổng.

Nhan Nhã Quỳnh không đi xe mà che ô, híp mắt nhìn mặt trời, ung dung cất bước.
Khu biệt thự rất lớn, đợi tới khi cô tới điểm hẹn thì vừa đúng giờ hẹn.

Lúc này, một người đàn ông đeo kính râm màu đen đang đứng ở đó, cúi đầu.
Trông bộ dáng của người kia rất gây gò yếu ớt, chỉ một chiếc xe đi ngang qua cũng khiến người kia run rẩy.

Có vẻ rất nhát gan, giống như chim sợ cành cong vậy.
Sau khi quan sát mấy phút, xác định không có nguy hiểm gì, Nhan Nhã Quỳnh xách vali tiền bước tới.

Chiếc vali này nặng trĩu như bên trong có mấy cục đá lớn vậy.

Không ngờ ba phẩy năm tỷ đồng lại nặng như vậy.

Cô lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, tập tễnh đi về phía trước.
“Anh biết tin tức của anh trai tôi có phải không? Thứ anh cần tôi mang tới rồi đây, nói đi!”
Rõ ràng chỉ đi có mấy bước, nhưng lại khiến Nhan Nhã Quỳnh mệt tới mức trán toát đây mồ hôi.

Khi tới gần, cô ngồi xổm ở dưới bóng cây, đặt cái vali trên tay xuống đất.

Nhan Nhã Quỳnh thở hổn hển mấy hơi mới đỡ mệt hơn một chút, sau đó lên tiếng hỏi.


Bình luận

Truyện đang đọc