NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH

Mắt thấy vệ sĩ đã đi vào, Nhan Nhã Quỳnh khẽ cắn môi, bảo vệ cơ thể Lê Quốc Nam, nước mắt từ trong nước mắt chảy ra.

“Các anh… Các anh giúp tôi chút được không, chờ tôi, chờ tôi một chút. Tiêm, tiêm thuốc cho anh Nam xong tôi sẽ tự đi…”

Ba người đàn ông to lớn vây quanh, một người trong số đó cười “phì”

một tiếng: “Cô muốn đợi à, cô cảm thấy cô chủ sẽ để cho hai người như vậy à!”

Nói rồi họ đi lên phía trước, không quan tâm đ ến Nhan Nhã Quỳnh mà kéo cánh tay cô dắt đi.

Đúng lúc này Chu Văn đi tới, tuy bọn vệ sĩ này rất khinh thường cô ta. Nhưng dù gì cô ta cũng là người đi theo Vũ Tuyết Ngọc, vệ sĩ vẫn tương đối kiêng kị cô ta, thấy cô ta tới thì hơi dừng lại, lực kéo giảm đi rất nhiều.

“Cứ để đợi một lát đi, tôi tiêm rất nhanh.”


Dè dặt nói với một vệ sĩ xong, Chu Văn nhanh chóng ngồi xổm ở bên cạnh Lê Quốc Nam, tay cầm kim tiêm run lẩy bẩy, cúi đầu run rẩy vì sợ hãi.

Vệ sĩ khó chịu nhìn dáng vẻ nhát gan sợ sệt này của cô ta, nhưng nghĩ một lát rồi thả tay, lui về sau hai bước.

“Phiền cô tiêm thuốc này lên người tôi được không, hẳn cô cũng biết rõ hiện tại tình trạng cơ thể anh ấy như thế nào, tiêm thuốc này vào không biết có bị gì không!” . Thách‎ thá?h‎ tìm‎ được‎ [‎ T‎ г?mTг?y??.Ⅴ?‎ ]

Thừa dịp Chu Văn đang loay hoay chuẩn bị thuốc tiêm, Nhan Nhã Quỳnh tiến lại gần tại cô ta, nói với tốc độ thật nhanh.

Vệ sĩ còn đang đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Nhan Nhã Quỳnh không dám làm gì quá. Cô nhích nhích cánh tay, cánh tay trắng nõn đặt ở bên cạnh tay của Lê Quốc Nam, có cơ thể của Chu Văn ngay trước mắt, vệ sĩ căn bản không thấy rõ rốt cuộc cô ta tiêm vào cánh tay nào.

“Có thể sẽ mất mạng đấy, cô có chắc không?”


Bắt cô ta tiêm vào người khác thứ đồ vật điên khùng này, Chu Văn gần như đang đứng ở bờ vực sụp đổ. Lê Quốc Nam còn đang hôn mê, cô ta còn có thể tự thôi miên mình, nhưng Nhan Nhã Quỳnh vẫn còn là một người sống đàng hoàng, cô ta không dám.

“Cô Văn, tôi xin cô, nếu tiêm cho tôi thì tôi còn có thể sống, nếu tiêm cho anh ấy thì anh ấy sẽ chết mất!”

Mắt thấy vệ sĩ ngo ngoe rục rịch, sắp hết kiên nhẫn rồi, Nhan Nhã Quỳnh dứt khoát giúp đỡ Chu Văn một chút. Một tay khác dùng sức đẩy cô ấy, kim tiêm sắc nhọn đâm vào da thịt khiến cô theo bản năng run lên một chút, nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch.

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, loại thuốc độc này lúc nào cũng có khả năng lấy mạng của người khác. Cô tự tay tiêm vào cơ thể mình vẫn khiến sâu trong đáy lòng cô nổi lên nỗi sợ hãi.

Kim tiêm đã đâm sâu vào, lúc này rút ra đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, Chu Văn khẽ cắn môi nhắm mắt lại đẩy mạnh một nửa số thuốc trong ống kim tiêm, một nửa còn thừa lại phun hết xuống đất, động tác nhanh chóng lau khô vết kim tiêm và máu còn sót lại trên cánh tay Nhan Nhã Quỳnh sau khi rút kim ra, dọn dẹp đơn giản đồ nghề vào khay rồi nhanh nhẹn bưng lên đi ra ngoài.

Động tác của Chu Văn vô cùng nhanh chóng, Nhan Nhã Quỳnh còn chưa kịp lấy lại phản ứng, cô ấy đã biến mất ở chỗ ngoặt rồi.

Sự đau đớn tê nhức tuyền tới từ cánh tay, cô run rẩy kéo ống tay áo xuống, buông hai tay đang ôm Lê Quốc Nam ra đứng lên, hai chân tê rần đi một bước cũng giống như đang chạm vào mũi dao vậy. Nhan Nhã Quỳnh quay đầu lại nhìn người đàn ông đang nằm trên đất bất tỉnh nhân sự, lau sạch nước mắt ở khóe mắt, mím môi đi theo vệ sĩ rời khỏi đó.

Có lẽ Chu Văn bỏ dở một nửa số thuốc đó nên dù Nhan Nhã Quỳnh vẫn luôn choáng váng muốn ngủ nhưng chỉ cần cố gắng nhịn một chút lại không sao hết.


Bình luận

Truyện đang đọc