NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Trân Nhật Linh nghiêng đầu nhìn Vũ Tuyết Phương, sau đó ngửa đầu cười như điên: “Tôi sẽ tự báo thù cho mình, tôi không cần bà, không cần nhà họ Trần, các người đều không ai có lòng tốt hết, đều là đồ khốn! Các người đều là đồ khốn, đồ khốn, ha ha ha.

.


Thấy cô càng ngày càng điên cuồng, Vũ Tuyết Phương chống đỡ cơ thể đứng vững, cho Hải Phúc một ánh mắt ra hiệu, cả người đều đang đau đớn, mồ hôi dường như tuôn ra ướt đẫm áo.

Hải Phúc gật nhẹ đầu với bà ta, động tác lưu loát tiến lên, một tay chặt vào cổ, đánh ngất Trần Nhật Linh đang nổi điên, thay cô ta mặc quần áo vào, một tay đỡ Vũ Tuyết Phương, một tay đưa cô ta theo, đi xuống dưới lầu.

Lúc này Nhan Nhã Quỳnh đang ngồi trên giường, tay cầm thìa hờ hững uống canh.

Thỉnh thoảng liếc nhìn Giang Anh Tuấn đang làm việc bên cạnh, miệng nói gì đó khiến cho người ta nghe không rõ.

Giang Anh Tuấn cười, từ khi Nhan Nhã Quỳnh tỉnh lại, tài liệu trong tay anh chưa lật được một trang, bị nhìn chằm chằm một lúc lâu, vành tai thậm chí còn đỏ lên, nếu không phải đủ trấn định sợ là sớm đã nhảy dựng lên.


Đúng là ngồi không yên, không có thứ gì để giết thời gian cả, chỉ ngồi một chỗ, ngồi xuống là hết ngày, cô cảm giác như cơ thể mình mọc được một cây nấm dài rồi.

Nhân lúc Giang Anh Tuấn không chú ý, cô xốc chăn trên người lên, động tác lưu loát nhảy xuống giường, rón rén đi ra ngoài.

“Cơ thể còn chưa hồi phục, đã chạy loạn khắp nơi rồi.


Nháy mắt sau đó, bên tai truyền đến một giọng nói dịu dàng, giọng nói kia giống hệt lúc cô dỗ Hướng Minh.

‘Nhan Nhã Quỳnh đột nhiên giật mình một cái, chậm rãi quay đầu nhìn sang, trong mắt phản chiếu gương mặt đẹp đẽ của Giang Anh Tuấn, anh cũng không ngẩng đầu, dường như câu nói đó chỉ là thuận miệng nói ra.

Vì sao trong phòng bệnh của cô, người trông coi cô lại cứ là Giang Anh Tuấn, rốt cuộc anh trai đi đâu rồi.

.

Vẻ mặt Nhan Nhã Quỳnh có chút ngượng ngùng, bị bắt thóp, lại còn bị Giang Anh Tuấn bắt được, đúng là có hơi mất mặt.


Chậm rãi trở lại giường, cô ủ rũ cúi đầu đắp kín chăn, hai mắt thất thần, sững sờ nhìn về phía trước, ngẩn người.

Lúc rảnh, cô lại cau mày nhớ về chuyện trước đây, hai ba lần tìm cô gây phiền phức, theo lý mà nói cô cũng mới về Hải Phòng một thời gian ngắn, kẻ thù năm năm trước chẳng lẽ tìm được cô nhanh như vậy.

Suy nghĩ rối như tơ không có cách nào gỡ, bỏ qua Giang Anh Tuấn ngồi ở một bên, trong đầu đột nhiên thông suốt, nhẹ nhàng “a”
một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ lại là… Trần Nhật Linh? Có phải thủ đoạn quá ác độc không.

Ngẫm nghĩ, Nhan Nhã Quỳnh dựa vào giường, ngã nhào một cái, suýt nữa thì trượt xuống giường.

Vừa mới có động tác, bên hông đột nhiên có thêm một đôi tay, đặt cô ngay ngắn lên giường.

Quay đầu nhìn lại, chính là Giang Anh Tuấn vừa rồi còn ngồi cách đó không xa, dường như có phép dịch chuyển, nhoáng một cái đã tới bên giường.

“Nghỉ ngơi cho tốt, vết thương của em còn chưa khỏi, chờ nó khép miệng rồi muốn lăn thế nào thì lăn, sẽ không có ai ngăn em đâu.

’ Hai tay đặt bên hông cô, dường như cố ý chơi xỏ, cả người thuận thế ngồi bên giường, cúi người đè cơ thể cô lại, giống như hai người đang thân mật, hơi thở ấm nóng phả lên chóp mũi nhau.




Bình luận

Truyện đang đọc